Chương 7


Văn-Lang đi qua đi lại, nhìn ngắm người qua lại trước câu-lạc-bộ thể-thao. Chàng đang đảo mắt nhìn chung quanh đột nhiên có tiếng gọi:

-Văn-Lang!

-Cô Yến! Tôi tìm cô nãy giờ mà chẳng thấy đâu!

Yến nhìn Văn-Lang cười nhạt nói:

-Mới đợi có vài phút mà anh đã cảm thấy khó chịu rồi à?

Văn-Lang lắc đầu. Yến bằng mọi cách vẫn cay đắng với chàng. Chàng dù chán nản hết sức nhưng vẫn cố trầm tĩnh.

-Thôi! Đó không phải là chuyện chính. Chẳng hay cô hẹn tôi tới đây có chuyện gì?

-Anh có thể đi bộ với tôi tới đằng kia được không? Càng vắng người càng dễ nói chuyện.

-Được!

Đi khỏi qua phạm-vi hội-quán được chừng 100 thước, Văn-Lang lại hỏi:

-Bây giờ cô có thể cho tôi biết rõ lý-do gì muốn gặp tôi được chưa.

Yến nhìn Văn-Lang bằng một cặp mắt căm hờn. Nàng nói bằng một giọng đầy oán trách:

-Anh thật là nhỏ nhen, anh biết không? Chỉ vì không được tôi chiếu cố nữa mà đâm ra thù lây cả người khác!

Văn-Lang thoáng hiểu, nhưng giả tảng nói:

-Cô nói gì tôi không hiểu.

Yến nghe nói càng giận dữ, hạch sách chàng rằng:

-Anh đừng làm bộ ngây thơ nữa có được không? Được, đã thế thì để tôi nói trắng ra cho xong. Vì lẽ gì mà anh làm khó anh Khôi?

Văn-Lang nghe nói bỗng cười rộ lên:

-À! Sở dĩ cô bảo tôi nhỏ nhen là vì chuyện này. Tội của tôi là dám làm khó người cô yêu. Tôi hiểu rồi, biết rồi!

Yến lườm Văn-Lang một cái rồi hậm hực lên tiếng:

-Hừ! Tôi yêu ai thì kệ tôi! Chỉ biết là tôi không yêu anh là được rồi! Nhưng anh trả lời đi. Tại sao anh tìm cách hại anh Khôi trong khi rõ ràng anh ấy vô tội?

Văn-Lang vẫn cười cợt, giọng châm chọc:

-Nói thật đi. Có phải cô yêu anh Khôi không?

Yến biết là Văn-Lang chọc ghẹo mình, song nàng vẫn chịu không được bèn sẵng giọng:

-Ơ! Cái anh này hay thật! Tôi có yêu anh Khôi hay là không thì mắc mớ gì tới anh chứ? Mà cứ cho là tôi yêu anh Khôi đi. Điều đó có gì sai quấy hay phạm pháp không?

-Dĩ nhiên là không sai! Nhưng trước khi nói chuyện với cô thì tôi cần phải biết rõ ràng điều này!

-Tại sao anh vô lý như vậy?

-Tôi không vô lý chút nào cả.

-Còn bảo là không?

Văn-Lang cảm thấy mình không nên day dưa cợt nhả mãi thế này vì chuyện sẽ chẳng đi đến đâu hết. Nghĩ vậy, chàng bèn nhìn Yến nghiêm-nghị, dõng dạc nói:

-Thôi được rồi! Để tôi nói thẳng một lần cho xong. Nếu cô có yêu anh Khôi thì mới quan-tâm đến sự an nguy của anh ta đến như vậy. Và nếu cô có thật lòng yêu anh Khôi thì mới có cớ để hạch sách tôi, thì mới có quyền đòi hỏi lời giải thích của tôi. Còn nếu như cô không yêu anh ta thì tôi không cần phải nói chuyện với cô về vấn đề này làm gì cho phí thì giờ. Rõ chưa hả cô nương?

Nghe Văn-Lang nói, Yến chơi chột dạ. Nàng hiểu trong cái thật của Văn-Lang đôi khi có cái đùa, và ngược lại trong cái đùa của chàng cũng có cái thật. Nếu nàng muốn lý-luận với Văn-Lang thì phải biết ‘tùy cơ ứng biến’ chứ không thể nói ngang với chàng được. Nghĩ vậy Yến đành dịu giọng nói:

-Được rồi! Anh làm ơn giải thích cho tôi biết vì cớ gì mà anh cứ làm phiền anh Khôi mãi thế? Tôi hy-vọng không phải là để trả thù tôi đấy chứ?

Văn-Lang nghe nói bỗng phá lên cười sặc sụa:

-Đàn bà con gái sao lạ lùng thế hả? Tại sao lúc nào cũng thích tự cho mình là đề-tài chính gây ra những cuộc tranh chấp giữa đàn ông với nhau vậy?

-Nếu không phải là vậy thì tại sao anh không chịu buông tha cho anh Khôi?

-Đây không phải là buông tha hay chẳng buông tha. Anh Khôi có dính líu đến chuyện này thì cũng phải bị điều-tra như tất cả những người khác thôi. Tôi chỉ hy-vọng là anh Khôi vô tội không dính dáng gì đến chuyện giết người. Còn những việc gì tôi phải làm tôi vẫn tiếp tục làm. Không ai có quyền ngăn cản tôi hết!

Yến đột nhiên mất bình tĩnh chỉ thẳng vào mặt Văn-Lang lớn tiếng mắng:

-Anh là hạng người nhỏ mọn đê tiện, anh biết không? Chỉ vì không chiếm đoạt được những gì anh muốn mà đành tâm kiếm chuyện đi hại người khác! Nói cho anh biết, cho dù anh có loại được anh Khôi ra khỏi vòng chiến anh cũng đừng mong sẽ chiến thắng! Nếu anh Khôi có mệnh hệ gì thì tôi sẽ thù anh, hận anh suốt đời!

Văn-Lang khẽ nhếch mép, lạnh lùng nói:

-Tôi hoàn toàn không dính líu gì đến những cái mà cô gọi là ‘vòng chiến’. Vì vậy, hai chữ ‘thắng bại’ đối với tôi không có nghĩa lý gì hết. Tôi không mong gì được cô hiểu và thông cảm cho. Cô có quyền tự do muốn thương ai hay ghét ai, thù hận ai thì tùy ý. Chào cô!

Nói đoạn, Văn-Lang quay lưng bỏ đi để mặc cho Yến gọi hụt hơi mà vẫn không thèm quay đầu lại...

*
* *

Về đến văn-phòng, Văn-Lang lại gặp thêm chuyện bực mình nữa. Chàng chạm mặt với Bill Cohen, người mà chàng ghét cay ghét đáng vẫn thường gọi là một con ‘kỳ đà cản mũi’ hay xen vào công chuyện của người khác. Văn-Lang để ý nhìn, ngó thấy ông Louis Winston mặt đỏ tía tai ra vẻ tức giận vô cùng đang ngồi đối diện với Bill Cohen. Hẳn là hai người vừa xonnng một trận cãi vả chứ chẳng phải chơi. Thấy Văn-Lang, Louis Winston mừng rỡ nói:

-Ồ, hay quá, anh Văn-Lang đã về đó hả!

Nhìn thẳng vào mặt Bill Cohen, Louis Winston nói như tát nước vào mặt:

-Rồi, bây giờ ông có thắc mắc gì xin cứ nói với thám-tử của tôi này, khỏi phải đoán bậy đoán bạ, đoán cả ngày rồi hết ngày này sang ngày khác! Đoán bậy chưa đủ còn xoay qua làm bậy nữa!

Bill Cohen nghạo nghễ nhìn Văn-Lang hỏi:

-Thám-tử 008, anh đã tìm ra thủ-phạm chưa?

Văn-Lang trợn mắt nhìn Bill Cohen nói:

-Không đến lượt ông hỏi tôi câu đó. Tôi không cần phải trả lời cho ông biết!

Bill Cohen với vẻ mặt đắc thắng nói với điệu ‘chắc ăn như bắp’:

-Anh không trả lời tôi cũng được. Nhưng báo trước cho anh biết là chúng tôi đã thay anh bắt nghi can số một là ông Khôi. Tôi thật không hiểu bằng chứng đã đầy đủ đến như vậy mà ông vẫn bàng quan không chịu ra tay là thế nào? Vì vậy tôi đã trình lên với cấp trên của ông Louis Winston và đã được lệnh bắt giam ông Khôi kia mà không cần phải hỏi ý kiến anh hay phảo nói cho anh biết làm gì.

Văn-Lang nghe nói giận dữ quát lớn:

-Ông làm cái trò gì thế hả? Bao nhiêu chứng cớ đó không có gì đủ để kết tội ông Khôi được! Ông tốt nghiệp trường nào vậy hay là đi mua bằng? Hay là định giở cái giọng ‘con ông cháu cha’ ra hù?

- Không biết tôi có phải là ‘con ông cháu cha’ hay không, nhưng khả năng và uy tín của tôi trong ngành tình báo cũng như ngành điều tra tội ác cũng không phải là nhỏ. Có những cái không cần phải có đầy đủ bằng chứng cụ thể mà chỉ cần dùng đầu óc suy luận một tí mà thôi. Trong vụ này, ngoài ông Khôi ra, không ai còn một cớ nho nhỏ nào để giết người cả. Như thế chẳng lẽ chưa đủ hả? Văn-Lang cười gằn nói:

-Dĩ nhiên là chưa đủ. Vì còn phải có thêm quyền hành tự do bắt bớ nữa mới được. Xin lỗi ông, đây là tự-do dân-chủ cái kiểu gì vậy? Muốn bắt giữ ai không tìm đủ chứng cớ mà chỉ cần tìm cấp trên cho lệnh hả? Tôi nghe càng lúc càng ghê tởm ông biết không?

Bill Cohen nhún vai nói:

-Dù anh thích hay không thì chuyện cũng đã xong rồi. Sau này có dịp rảnh nhớ ghé tôi chơi nhé!

Nói xong, Bill Cohen cười lớn đứng dậy đi ra ngoài trong khi cả Louis Winston lẫn Văn-Lang giận tím mày tím mặt. Chờ cho Bill Cohen đi rồi, Louis Winston mới lắc đầu nhìn Văn-Lang thở dài nói:

-Tôi thật lấy làm ân hận đã quen biết và phải làm việc chung với cái tên ngu đần thiếu văn hóa như tên Bill Cohen này.

Văn-Lang cũng nở một nụ cười chua chát nói:

-Tôi chán lắm rồi!

Nói xong chàng chào Louis Winston rồi bỏ ra ngoài. Chẳng biết làm gì, Văn-Lang lấy xe lái một vòng cho dằn bớt cơn thịnh nộ. Chàng vào một tiệm ăn Việt-Nam, gọi một ly cà-phê đen ngồi một xó.

Văn-Lang ngồi nghĩ đến những người chỉ trông cậy vào cái thứ mà họ cho là ‘luật pháp’ để tự-do hành động, qua mặt tất cả những ai đang xả thân, cố gắng hết sức phục-vụ nghề nghiệp và công-lý. Chàng vừa thù ghét vừa khinh rẻ đám người chỉ biết ngồi rung đùi mà phê phán người khác. Họ không cần biết người bị bắt có đúng là thủ-phạm hay không mà chỉ cần biết miễn sao là bắt được người giam giữ rồi trình lên với cấp trên để ‘kiếm điểm’. Vì ‘kiếm điểm’, họ sẵn sàng vu cáo cho người vô tội làm vật ‘tế thần’! Nhưng nếu có chuyện gì nguy hiểm xảy ra thì cái đám người này sẽ ba chân bốn cẳng chạy trước tiên, và chạy cho thật lẹ.

Chàng gọi liên tiếp mấy ly cà-phê, hút gần hết gói thuốc rồi mới đứng dậy.

-Chào ông Văn-Lang!

Văn-Lang giật mình ngẩng mặt lên. Từ đàng xa một người đàn ông vừa cười vừa đưa tay chào chàng. Chàng nhận ra đó là Toàn. Văn-Lang lịch-sự giơ tay chào lại rồi ra quày trả tiền. Cô thủ-quỹ nhìn chàng cười nói:

-Ông khách mới đưa tay chào anh đó đã trả tiền hộ cho anh rồi.

Văn-Lang ngạc-nhiên vô cùng. Chàng đang nghĩ ngợi thì cô thủ quỹ cầm tờ giấy 100 đô vừa cười vừa nói:

-Ông khách này thật lạ lùng và ‘bảnh’ thì thôi! Ăn uống chỉ có 5 đồng bạc mà dám cho chạy bàn đến 10 đồng, lại dùng giấy 100 mới toanh.

Văn-Lang cũng mỉm cười liếc nhìn tờ giấy bạc 100. Đột nhiên chàng nhảy tới quày nói với cô thủ-quỹ:

-Khoan đã! Cô làm ơn đổi cho tôi tờ giấy bạc 100 này được không?

Cô gái mặt mày ngơ ngác, ngạc-nhiên vô cùng không hiểu gì cả, nhưng gật đầu ngay không chút do dự.

-Sẵn sàng! Tôi cũng chẳng muốn cầm tờ nào lớn cả, vừa run lại vừa lo không biết có phải là tiền thật không.

Văn-Lang đếm đủ năm tờ giấy 20 đô đưa cho cô gái đồng thời không quên bỏ thêm một tờ 5 đô tặng cho cô ta.

-Cám ơn cô rất nhiều.

Chàng cầm tờ giấy 100 đô nhìn một hồi và suy nghĩ vài giây, rồi bỗng nhiên lấy tay tự đánh lên đầu mình một cái nói thầm:

-Văn-Lang hỡi Văn-Lang! Thật là ngu chưa từng thấy! Vậy mà cũng bày đặt đòi làm thám-tử!

Chàng cám ơn cô thủ-quỹ rồi ra xe phóng thật lẹ về văn-phòng gặp Louis Winston. Hai người nói chuyện, phân-tích tình hình một hồi, Louis Winston bỗng tươi hẳn nét mặt.

-Hay quá Văn-Lang! Tôi biết mà! Tôi đâu có bao giờ nhìn lầm người đâu! Rồi đây chúng ta sẽ cho cái tên Bill Cohen kia biết mặt!

Văn-Lang cũng hết sức vui vẻ, cười hoài không thôi. Sau đó, chàng ‘nai nịt chỉnh tề’ nói:

-Bây giờ tôi đi hỏi thăm sức khỏe thủ-phạm đây.

-Khỏi cần đi bắt mà làm gì! Thủ-phạm đến nạp mình đây!

Văn-Lang giật mình ngước mắt nhìn. Khi nhận ra người vừa đến là ai, chàng không dằn được kêu lên:

-Anh Lộc!

Lộc với vẻ mặt lạnh lùng đang từ từ đi vào nhìn Văn-Lang và Louis Winston. Hai người trố mắt lên nhìn. Văn-Lang đưa tay nói:

-Mời anh ngồi rồi chúng ta nói chuyện sau.

Louis Winston đứng dậy nói:

-Hai anh ngồi nói chuyện. Tôi ra ngoài một chút.

Louis Winston đi rồi, Lộc mới kéo ghế ngồi. Với dáng điệu buồn buồn, Lộc lên tiếng:

-Chính tôi là thủ-phạm giết chết tên Quý kia. Tôi đến đây nộp mạng.

Văn-Lang vẫn điềm tĩnh. Chàng nhìn Lộc hỏi:

-Xin anh cho biết vì lý do gì khiến cho anh giết tên Quý kia?

Lộc thản nhiên đáp:

-Vì tôi không muốn hắn gây rắc rối cho Khôi, bạn tôi!

-Anh giết hắn vào lúc mấy giờ đêm đó?

Lộc suy nghĩ vài giây rồi đáp:

-Vào khoảng 11 giờ 30.

-Xin anh tường thuật lại diễn biến chuyện giết người của anh.

Lộc khẽ hít vào một cái rồi từ từ nói:

-Đêm hôm đó, sau khi mua xăng xong có gọi cho Khôi thì được biết Khôi đang trên đường đến nhà bà Hội. Tôi liền lái xe đến gấp vì nghe giọng Khôi hơi lè nhè hình như có uống rượu nên sợ nó có thể nóng nảy thì không khéo xảy ra chuyện chẳng lành nên nghĩ bụng phải tới gấp để ngăn ngừa không cho Khôi làm bậy. Lúc tôi đến nơi thì chỉ thấy có tên Quý kia mà thôi. Tôi vào hỏi thăm Khôi thì tên Quý kia buông lời chửi rủa hăm dọa cả Khôi lẫn tôi. Tôi nhịn không được nên nhặt con dao ở đó đâm cho hắn một dao giữa ngực chết tốt. Giết tên Quý xong, tôi thấy có một cái bóp ở ngay đó và nhận ra là của Khôi nên dùng bao tay cầm cái bóp quăng ra đàng sau vườn để cố đánh lạc hướng việc điều tra...

Văn-Lang nghe nói đến đây chợt ngắt lời:

-Khoan cái đã! Cho tôi hỏi. Khôi là bạn thân của anh mà anh làm như vậy thì có khác nào trực tiếp hại bạn hay không?

Lộc gật đầu nói:

-Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau đó, tôi lại nghĩ khác vì tôi biết là anh không phải là một thám-tử tầm thường. Nếu tôi quăng cái bóp của Khôi ra đàng sau vườn, tôi biết khá chắc chắn rằng anh sẽ nghĩ ngay là có người nào đó quăng cái bóp ở đó với mục đích dàn cảnh vu oan cho Khôi. Mà một khi anh đã nghĩ như vậy ắt sẽ không bao giờ nghi cho Khôi nữa, vì thế mà tôi quyết định làm vậy...

Văn-Lang lại ngắt lời:

-Cám ơn anh đã quá đề cao tôi như vậy. Nhưng tôi xin hỏi. Trước khi đâm hắn chết, hai bên có ẩu đả gì không?

-Có! Hai bên giằng co đôi chút. Tôi vật hắn xuống đất rồi cầm dao lụi cho hắn một nhát ngay ngực chết tốt.

-Trước khi bị vật ngã, nạn nhân có chống cự gì không?

-Hắn có nắm áo tôi làm rớt ra một cái khuy. Mãi cho đến lúc về tới nhà tôi mới hay điều này.

Văn-Lang cười ‘khen’ rằng:

-Trí nhớ của anh Lộc thật là tốt vô cùng!

Mồi một điếu thuốc gắn lên môi, Văn-Lang hỏi tiếp:

-Anh đâm hắn bằng dao gì?

-Một con dao găm.

Hít một hơi thuốc thật dài rồi nhả ra một loạt khói tròn, Văn-Lang lại tiếp tục cuộc thẩm vấn:

-Tại sao mãi cho đến bây giờ anh mới chịu ra đầu thú?

Lộc cúi gầm mặt xuống đất, thẹn thùng đáp:

-Vì tôi có gia đình nên dĩ nhiên muốn tránh cảnh tù tội. Nhưng sau đó ngày nào cũng sống trong cảnh lo sợ phập phồng nên không thể nào chịu được nữa. Hơn nữa tôi cũng biết không dễ gì lừa được anh nên chẳng thà ra đầu thú trước là hơn, may ra còn có thể giảm án được một chút vì sớm muộn gì cũng sẽ bị anh tìm ra.

Văn-Lang cười mỉm chi, nhìn Lộc nói:

-Anh nói đúng! Không dễ gì lừa tôi được!

Chàng đứng dậy rót một ly nước lạnh uống rồi nghiêm nét mặt hỏi:

-Anh Lộc, tôi hỏi lại anh đây. Anh có giết người hay không?

Lộc cau mày nói:

-Có! Nhưng tại sao vậy? Tôi ra đầu thú nhận tội mà anh cũng chưa vừa lòng hay sao? Còn muốn làm khó làm dễ tôi thêm gì nữa đây? Không lẽ không muốn cho tôi được chút ân xá nhẹ tội đi à?

Văn-Lang giả vờ như chẳng nghe thấy những gì Lộc nói. Chàng sẵng giọng, lớn tiếng hỏi:

-Tôi hỏi lại anh thêm một lần nữa. Anh có giết người hay không?

Lộc lớn tiếng đáp lại:

-Có!

Văn-Lang dụi điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn. Chàng nghiêm-trang nhìn Lộc dõng dạc nói:

-Tôi sẽ hỏi anh lại câu đó thêm một lần nữa. Nhưng trước khi hỏi anh lần cuối, tôi hứa danh-dự với anh là những gì tôi sắp nói với anh đây là sự thật, với tư cách giữa một con người với một con người; một người bạn với một người bạn và một người Việt-Nam với một người Việt-Nam. Bây giờ tôi xin long trọng tuyên-bố với anh rằng: Khôi, bạn của anh giờ đây đã chính-thức được loại khỏi danh-sách nghi can của tôi.

Cầm cái bật lửa đập đánh ‘cạch’ một tiếng xuống bàn một cái, Văn-Lang lại lớn tiếng hỏi:

-Bây giờ tôi hỏi lại anh một lần cuối. Anh có giết người không?

Lộc lại cúi gầm mặt xuống im lặng. Gần cả phút đồng hồ sau anh ta mới yếu ớt lên tiếng đáp:

-Không!

Văn-Lang vỗ bàn, đắc ý cười lớn nói:

-Giờ chắc anh càng biết rõ hơn nữa là: ‘không dễ gì lừa được tôi’ có phải không?

Với vẻ thẹn thùng, Lộc ngần ngại hỏi:

-Nhưng tại sao anh biết mà dám khẳng định, tin là không phải tôi giết người? Tất cả những điều, những chi tiết tôi khai trong việc đầu thú với anh rất đầy đủ, có gì sơ hở đâu?

Văn-Lang lắc đầu nói:

-Đó chẳng qua là tại anh nghĩ như vậy thôi! Chứ còn nếu nói đến sơ hở thì hỡi ôi, quá nhiều! Tôi biết anh nghiên-cứu rất tỉ mỉ, dượt đi dượt lại rất kỹ càng nhiều lần cho dự tính này để hy-sinh cho bạn mình. Và anh đọc báo cũng rất kỹ, có thể nói là không sót một chi tiết nào, thậm chí, một chữ nào. Phải, chính báo chí đã làm cho anh hoang mang đến độ mất hết tự chủ để rồi chính anh cũng phải tin tưởng rằng Khôi, bạn anh là kẻ sát nhân đã ra tay giết người. Nhưng chắc anh không bao giờ ngờ tới là có vài điều do chính tôi bịa ra cho báo đăng phải không? Và anh vô tình đã học thuộc những điều tôi bịa. Việc này không giúp tôi tìm được thủ-phạm nhưng ít nhất cũng giúp cho tôi loại thêm được một nghi can.

-Anh bịa ra những điều gì?

-Tạm thời chưa cho anh biết được.

-Vậy chắc là anh đã tìm ra thủ-phạm?

-Lẽ dĩ-nhiên!

Văn-Lang vỗ vai Lộc, nhìn anh ta bằng một ánh mắt hết sức cảm phục rồi ôn tồn nói:

-Anh thật là một người bạn hiếm có trên đời. Chỉ tiếc là tôi gặp anh hơi muộn, và lại gặp trong những hoàn cảnh thật là oái ăm! Anh Khôi có được một người bạn như anh tưởng không còn gì may mắn hơn!

Lộc nghe nói cảm động, thở dài hỏi:

-Nhưng liệu họ có chịu thả Khôi ra không?

Văn-Lang cười gằn đáp:

-Anh Lộc yên chí. Nếu họ không thả anh Khôi ra thì thám-tử Văn-Lang này sẽ trở thành sát-thủ Văn-Lang!