Chương 11


Chuông điện thoại dưới lầu reo inh ỏi.
- Đừng trả lời – Hắn nói, khi thấy Ellen định đi. Giọng nói của nàng thất thần.
- Em biết ai gọi rồi.
- Không. Đừng trả lời. Hãy nghe anh – Bàn tay rắn chắc của hắn nắm lấy vai nàng – Chắc chắn có người nghe tiếng súng nổ. Trong vài phút nữa cảnh sát sẽ đến đây. Cả bọn nhà báo nữa – Hắn để cho câu nói lắng lại – Có lẽ em không muốn báo chí làm rùm beng vì chuyện này, phải không? Họ sẽ bới móc lại chuyện về Dorothy, những hình ảnh của em…
- Làm sao ngăn cản báo chí được?
- Sao lại không được. Anh có xe ở dưới. Anh đưa em về khách sạn, rồi sau đó trở lại đây ngay – Hắn tắt đèn – Nếu cảnh sát chưa xuất hiện, anh sẽ gọi họ. Em sẽ không có mặt ở đây để bọn nhà báo khỏi cấu xé em. Anh sẽ không trả lời cho đến khi nào chỉ còn lại anh và họ. Cảnh sát sẽ thẩm vấn em sau, nhưng báo chí sẽ không biết em có dính trong vụ này.
Hắn đưa nàng ra hành lang rồi nói tiếp:
- Khi em gọi điện thoại cho bố em hay sự việc xảy ra, ông có đủ uy tín để buộc nhà báo buông trôi mọi việc dính líu đến em và Dorothy. Báo chí sẽ viết rằng Powell đang say và có ý định bắn anh, hay một việc như thế.
Chuông điện thoại không còn reo nữa.
- Em cảm thấy ra đi như thế này chẳng phải chút nào… - Ellen nói khi nàng và hắn đi xuống lầu.
- Tại sao không đúng? Anh là người đã làm chuyện đó, chứ đâu phải là em. Cho dù anh có che dấu việc em có mặt ở đây chăng nữa, anh vẫn cần đến em để em thuật lại câu chuyện này. Tất cả điều anh mong muốn là bịt miệng bọn nhà báo trong những ngày sắp tới – Hắn quay snag nhìn nàng – Hãy tin anh, Ellen! – Hắn cầm lấy tay nàng.
Nàng thở dài như muốn trút hết bao nhiêu nỗi âu lo, trách nhiệm ám ảnh nàng.
- Vâng – Ellen nói – Anh đừng đưa em về, em đón xe cũng được.
Như đọc được ý nghĩ của nàng, hắn nói ngay:
- Lúc này không phải là lúc gọi điện thoại, anh biết xe buýt đã ngừng chạy vào lúc mười giờ.
Hắn cầm lấy áo khoác của nàng.
- Xe đâu mà anh có vậy? – Nàng hỏi, giọng buồn rầu.
- Anh mượn – Hắn trả ví lại cho nàng – của một người bạn.
Tắt đèn, hắn mở cửa ra cổng chính.
- Đi nhanh em – Hắn hối thúc – Ta không còn nhiều thì giờ lắm đâu. Đừng để mất thời gian vô ích.
Xe đậu bên kia đường, cách cổng khoảng ba thước. Một chiếc xe màu đen cũ kỹ. Hắn mở cửa cho Ellen vào, rồi đi vòng qua phía kia, mở cửa ngồi vào tay lái, mở công tắc xe. Ellen ngồi im lặng, tay để trên đùi.
- Em khỏe chứ? – Hắn hỏi.
- Khỏe lại rồi – Giọng nói của Ellen yếu ớt, mệt mỏi – Đúng là hắn định giết em – Nàng thở dài – Ít ra, về trường hợp Dorothy, em đã xét đúng. Em biết Dorothy không bao giờ tự tử như vậy – Nàng nhếch môi cười, lộ vẻ trách móc – Anh lại ngăn không cho em đi!
Hắn cho máy nổ.
- Em đúng lắm! – Hắn nói. Nàng ngồi im lặng một chốc – Dẫu sao đi nữa, chuyện này thế mà lại hay.
- Hay cái gì, hả em? – Hắn hỏi và gài số cho xe vọt về đằng trước.
- Anh đã cứu em – Ellen nói – Anh đã thực sự cứu em. Nhờ việc này, ba em sẽ không còn phản đối chuyện của chúng ta nữa. Vậy anh hãy đến gặp ba em và trình bày chuyện của hai đứa.
Xe đã chạy trên đại lộ Washington vài phút, Ellen bắt đầu ngồi sát vào hắn hơn, ngại ngùng ôm lấy cánh tay hắn, sợ làm cản trở tay lái của hắn. Cảm thấy một vật cưng cứng khẽ đụng vào đùi, nàng biết đấy là khẩu súng nhưng vẫn không dịch lui.
- Ellen này, việc này sẽ gây nhiều tai tiếng lắm nghe em!
- Anh nói sao?
- Anh sẽ bị giam giữ vì tội giết người.
- Nhưng anh đâu có ý định giết hắn! Anh chỉ tìm cách đoạt súng của hắn – Ellen thắc mắc.
- Anh biết là như thế nhưng người ta vẫn giam giữ anh… Bằng mọi cách người ta sẽ buộc tội anh – Hắn liếc nhìn khuôn mặt chán chường bên cạnh hắn, rồi quay lại nhìn thẳng trước đầu xe. – Ellen à, khi mình đến khách sạn, em sẽ chạy nhanh vào nhặt nhanh tất cả đồ đạc và trả phòng ngay. Trong vài tiếng đồng hồ nữa, mình sẽ có mặt ở Caldwell.
- Anh Bud! – Giọng nàng thảng thốt đầy vẻ ngạc nhiên lẫn trách móc – Mình không thể làm như thế được.
- Sao không được? Hắn giết Dorothy của em, phải không? Hắn phải trả giá những gì hắn đã gây ra. Tại sao mình lại dây vào đó làm gì chứ?
- Không thể được. Mình không thể xử sự như thế – Ellen phản đối – Dẹp qua một bên việc làm sai trái ấy đi, giả dụ bằng cách nào đó người ta phát hiện ra là anh… anh giết hắn. Sau đó họ thấy không phải, với điều kiện anh đừng chạy trốn.
- Anh thấy là họ không có cách nào biết anh đã giết hắn được – Hắn nói giọng tự tin – Anh mang găng tay, không để lại dấu vân tay đâu. Chẳng ai thấy anh ở đấy cả, trừ em và hắn.
- Nhưng giả dụ họ tìm ra thì sao? Hoặc là họ sẽ kết tội một ai khác thì sao? Anh sẽ thấy thế nào? – Hắn im lặng – Một khi ba em nghe được câu chuyện, em biết ông sẽ lo luật sư và mọi việc sẽ êm đẹp. Em nghĩ đó sẽ là một việc khủng khiếp vô cùng. Nhưng chạy trốn…
- Một đề xuất ngu xuẩn – Hắn nói, vẻ bực mình – Anh thấy không có hy vọng gì thuyết phục em được.
- Đúng vậy, anh Bud. Anh không muốn xử sự như thế chứ?
- Anh chỉ cố gắng tìm một phương sách cuối cùng thôi – Hắn nói và bất chợt bẻ tay lái về bên trái một vòng, bỏ đại lộ Washington sáng rực, chạy về phía con đường ngoại ô tối đen.
- Sao anh không chạy theo đại lộ Washington nữa? – Nàng hỏi.
- Lối này nhanh hơn. Dễ tránh xe.
- Có điều em vẫn chưa hiểu – Ellen nói, gõ gõ điếu thuốc trên mép cái gạt tàn – Tại sao hắn không làm gì em cả khi em và hắn ở đó, trên mái nhà?
Nàng ngồi thoải mái, nghiêng người sang dựa vào hắn, tréo hai chân vào nhau và phả hơi khói ấm áp trong xe.
- Chắc chắn là mọi người thấy em đến đó vào lúc tối – Hắn nói – Có thể hắn sợ người điều khiển thang máy hay ai đó sẽ nhớ mặt hắn.
- Đúng, cho là thế đi, nhưng không nguy hiểm bằng khi hắn đưa em về nhà… và thanh toán em tại đấy.
- Có khả năng là hắn không có ý định giết em tại nhà hắn. Có thể hắn sẽ buộc em lên một chiếc xe nào đó rồi chở em về miền quê hẻo lánh hay đến một nơi nào đó thuận tiện hơn.
- Hắn làm gì có xe!
- Thì hắn ăn cắp, khó gì chuyện ấy – Aùnh đèn đường hắt lên khuôn mặt trắng nhợt của hắn rồi khuôn mặt hắn lại chìm trong bóng tối.
- Hắn bịa ra đủ chuyện, nào là “tôi yêu Dorothy”, nào là “tôi ở New York…”, “tôi cảm thấy có trách nhiệm…”. Lạy Chúa!
Ellen ngao ngán lắc đầu, dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn. Hắn ném cái nhìn sang nàng.
- Chuyện gì thế? – Hắn hỏi.
Giọng nói của Ellen giống như của một người mới ốm dậy.
- Hắn đưa cho em xem giấy chuyển trường của đại học New York. Hắn ở New York…
- Giấy giả mạo đấy. Hẳn là hắn quen ai đó trong phòng giáo vụ. Họ làm cho hắn một tờ giấy giả, thế thôi.
- Nhưng nếu không phải… Nếu hắn nói sự thật thì sao?
- Hắn sẽ đi theo em với khẩu súng. Điều đó chưa đủ bằng cớ cho thấy là hắn nói dối à?
- Anh tin thế à, anh Bud? Anh chắc chắn hắn không… Biết đâu hắn lấy súng ra vì một chuyện gì khác? Còn quyển sổ tay của hắn?
- Hắn đang đi đến cửa khẩu súng.
- Ôi, nếu hắn không giết Dorothy… - Ellen im lặng – cảnh sát sẽ điều tra – Nàng nói một cách dứt khoát – Họ sẽ chứng minh là hắn ở Blue River? Họ sẽ thấy chính hắn là kẻ đã giết Dorothy.
- Đúng như vậy – Hắn đồng ý.
Loay hoay, nàng duỗi chân rta1i ra. Nàng nheo mắt nhìn đồng hồ tay: 10 giờ 25.
- Lẽ ra mình đã tới nơi rồi.
Hắn không trả lời.
Nàng nhìn ra cửa xe. Không một ngọn đèn đường, không một ngôi nhà ở hai vệ đường. Chỉ có một màn đêm mịt mùng dưới bầu trời cao thăm thẳm với những vì sao treo lơ lửng xa tít mù trên kia.
- Anh Bud! Đâu phải đường vào thành phố?
Hắn không trả lời.
Trước mũi xe, vệt trắng của con lộ nhỏ hẹp vun vút lướt qua ánh đèn xe.
- Anh Bud! Đâu phải đường này.