Chương 3


Sáng nay thời khóa biểu có hai tiết đầu là giờ Văn. Đoan lấy tập ra ôn lại bài cũ. Bài học này hồi hôm Đoan đã học kỹ lắm rồi, bây giờ ôn lại tí xíu đã xong.
Bạn bè lục tục kéo vào lớp mỗi lúc càng đông kèm theo âm thanh náo nhiệt của một chợ hàng quà. Tiếng cười nói, trêu ghẹo nhau, tiếng chép chép của mấy cái miệng nhai bánh, tiếng hút nước mía, nước đá trong bịch rột rột trộn lẫn với tiếng kéo bàn ghế, tiếng đập vỡ trên bàn phủi bụi và tiếng ó ré rần rần gọi nhau í ới loạn xị...

Vốn không ưa tiếng động ồn ào, Đoan bỏ ra ngoài hành lang. Nơi đây Đoan có thể yên thân một tí, ngắm cảnh nắng đẹp mà không bị ai quấy rầy. Bởi tầm nhìn từ trong lớp ra ngoài hành lang, nơi gốc cột Đoan đứng đã bị cánh cửa lớp to đùng che khuất, liếc vào trong thấy mọi người vẫn xí xô, xí xào với nhau, chẳng ai thèm đếm xỉa tới mình. Đoan khoái chí mỉm cười.

Thời tiết bây giờ là cuối thu, chuẩn bị bước sang đầu đông. Mùa thu chừng như còn nuối tiếc những ngày cuối mùa quý giá nên phủ lên màu nắng sớm mai một màu vàng trác tuyệt, thứ màu vàng sánh như mật ong, đẹp quý phái như một tà áo lụa. Nắng cuối thu đẹp thế, bầu trời cuối thu càng đáng yêu hơn với màu xanh phơn phớt và màu mây bàng bạc. Gió thu se se mát rượi. Trời thu tạnh ráo và đáng yêu biết mấy. Thảo nào đã có thi sĩ đã tốn biết bao nhiêu là giấy mực để ca ngợi và thổn thức với mùa thu!...

- Ôi, mùa thu dễ thương đến chết người!

Đoan buột miệng reo nho nhỏ và hé một nụ cười nghịch với gió thu.

Bỗng Đoan chợt xìu xuống như một quả bóng xì hơi, hết còn những niềm phấn khích ban đầu. Bởi Đoan vừa khám phá ra rằng mùa thu dễ thương của Đoan rồi cũng sẽ ra đi theo một qui luật muôn đời bất di bất dịch để nhường bước cho một mùa mới, cũng như cô Dung đáng yêu ngần ấy cũng đã đi rồi. Cô đi vào cuối mùa thu để lại trong lòng Đoan một nỗi buồn man mác.

Rồi Đoan lại mỉm cười vu vơ.

- Hôm đó sao mình không hát bài "Buồn tàn thu" để tiễn cô đi?

Đoan chợt nhớ lời cô ngày đầu nhận lớp. Cô chào cả lớp bằng hai câu thơ nói về mùa thu rất tuyệt.

- "Hôm nay có phải là mùa thu?
Mây năm xưa đã phiêu du trở về!..."

Cô đến với các em vào mùa thu và cô hy vọng cô cũng sẽ yêu mến các em như yêu mến mùa thu...

Hôm đó Đoan đã buộc miệng reo lên: "Cô tuyệt quá!"

Có khi nào bởi thế mà cô bảo rằng Đoan lãng mạn chăng?

Những cánh hoa me tây xòe những sợi li ti phơn phớt tím rung rinh trong nắng thu vàng đang nghiêng cánh trêu Đoan lãng mạn. Đoan xòe lòng bàn tay đón lấy bông hoa và thì thầm với nó:

- Mi cũng xinh lắm! Nhưng làm sao bằng được mùa thu ngà ngọc trong ta?

Hai bàn tay bưng má, Đoan vẩn vơ nhìn xuống lòng phố, tìm kiếm bâng quơ. Những lúc mơ mộng thế này, Đoan chẳng bao giờ để tâm chú ý đến chung quanh.

Nắng vẫn rải thảm vàng tươi lên không gian rực rỡ. Gió vẫn đùa với đôi má chớm hồng của Đoan và nghịch cho tóc Đoan bay.

Trong nắng, Đoan thấy có một chú bướm vàng, cánh chấm huyền rực rỡ. Chú bướm ve vãn bên bông hoa me tây, đậu trên bông này một tí, vờ hôn hoa kia một xíu rồi lảng vảng bay đi.

Chú bướm làm Đoan bật cười khi nghĩ đến bước chân lãng tử của tình yêu trong bài thơ "Áo lụa Hà Đông" thật dễ thương mà cô Dung có một lần đã đọc.

"Em chợt đến chợt đi, anh vẫn biết
Trời chợt mưa, chợt nắng chẳng vì đâu...!"

Đoan thích dõi mắt nhìn theo chú bướm. Chú bướm đa tình thoắt đậu thoắt bay như anh chàng hay cô nàng nào đó trong bài thơ tình yêu thật đẹp.

Và cô? Không biết bây giờ cô đang làm gì. Không biết cô có dành một ngăn tim hồng bé nhỏ để "nhốt" bầy học trò tinh nghịch của cô không? Sao cô không ở lại tiếp tục dạy bọn Đoan học hành cho đến nơi đến chốn?

Hay cô là thi sĩ của mùa thu? Bởi chỉ có thi sĩ mới ra đi trong mùa thu để tìm cảm hứng mới!

Chẳng biết trong lòng vui hay buồn, Đoan bật ra tiếng hát khe khẽ:

- "Em ra đi mùa thu, mùa thu không trở lại. Em ra đi mùa thu, sương mờ giăng êm ru..."

Bất chợt Đoan có cảm giác như có ai nhìn mình sau lưng và phát hiện ra không gian chung quanh không còn náo nhiệt nữa. Đoan quay phắt lại và sững người khi thấy một chàng tuổi trẻ đang "khoanh tay rế" nhìn Đoan không biết tự bao giờ và cả lớp đang im ru một cách đáng ngờ hướng tầm nhìn về phía hành lang. Có kẻ lại che tay cười len lén.

Liếc về hướng bàn giáo viên, Đoan hết hồn hết vía khi thấy trên bàn lù lù một chiếc cặp hộp màu đen.

- Thôi chết!

Đoan "tá hỏa tam tinh" khi hiểu ra kẻ bí mật chiêm ngưỡng mình từ sau lưng nãy giờ mà không thèm "đánh thức tầm xuân" là ai rồi!

Với một phản ứng tự nhiên khi có điều lo sợ, Đoan rụt cổ lại rồi le lưỡi một cái, nhìn ông thầy mới trông rất buồn cười rồi cúi đầu xuống nhìn nền gạch hoa di dí mấy ngón chân, yên lặng.

Đoan chẳng dám nhìn ông thầy "mới tinh khôi" nữa dù rất muốn "bói" xem qua vóc dáng bên ngoài, tính tình ông thầy như thế nào. Đó là một thói quen bất hủ của muôn vạn học trò. Thế nhưng, Đoan hoàn toàn không dám ngó lên.

Thầy giáo vén áo nhìn đồng hồ tay rồi mỉm cười hỏi Đoan:

- Mơ mộng thế có vừa chưa nhỉ? Hết mười lăm phút quý báu của tôi rồi đấy!

Cả lớp cười rào lên làm Đoan quê quá cỡ, chỉ muốn đất nứt ra nhanh để Đoan biến ngay xuống đó và giấu biến sự xấu hổ của mình.

Đoan ngượng chín người. Chắc là má Đoan bây giờ đỏ lắm đấy! Bởi Đoan thấy nó cứ nóng ran lên làm Đoan khó chịu vô cùng.

Đoan muốn mọc cánh thành chú bướm vàng khi nãy để bay đi cho khuất mắt ông thầy "tai ác" và lũ bạn độc mồm đang reo hò chế giễu Đoan một cách ồn ào như sóng vỗ.

- Thôi đủ rồi nhé! Để hôm nào hãy mơ mộng tiếp.

Vài tiếng cười hinh hích lại nổi lên. Đoan ngượng nghịu đi nhanh về chỗ ngồi và tự thấy giận tội khinh suất của mình ghê gớm.

Vừa ngồi xuống, nhỏ Hương Trầm đã mở "vô lum":

- Ngó ai ngoài đó mà quên hết chung quanh vậy "chị"?

Đoan thì thào:

- Trống đánh hồi nào, tao có hay đâu!

Nguyệt Quế che miệng cười hi hí:

- Má ơi! Trống đánh muốn vỡ con rái mà nó không hay! Kinh khủng thật!

- Chắc bị anh chàng nào ở dưới ngoắc xuống rồi chứ gì? Mày ngó mặt coi, xanh xao thấy mà thương ác đế!

- Ừa, bởi vậy mới có người thương... Thấy "người ta" đứng cả canh ngoài đó mà đâu dám "dũa"! - Nguyệt Quế nháy nháy với Hương Trầm cười tí toét.

Hương Trầm vờ che tay lên trán ngắm Đoan một phát rồi khen:

- Chao ui, nó xinh quá mày à!

- Mặt thoáng nét xanh xanh
Pha lẫn tí hồng hồng
Chắc là em mắc cỡ?
Cô bé "cắt kè bông"!...

- Hí, hí! "Cắt kè bông" mơ mộng!

Dù hiền như bụt, Đoan cũng muốn đạp cho hai con bạn quá quắt một phát khi nghe chúng nó gục xuống bàn cười lục khục. May sao, Vân Anh đã quay qua hét nhỏ:

- Suỵt!... Suỵt! Im đi! Thầy nhìn kìa!

Đoan len lén nhìn lên. Đúng là ông thầy đang chiếu cố đến dãy bàn của Đoan, dáng rất hào hoa phong "nhỉ". Thầy đĩnh đạc phán cùng cả lớp:

- Hôm nay là tiết dạy đầu tiên của tôi ở trường này. Tôi định để ra một ít thì giờ để chúng ta làm quen với nhau. Nhưng đã mất hết gần nửa tiếng đồng hồ phù du! Như thế xem như chúng ta thông qua phần này. Bây giờ trước khi vào tiết học, tôi muốn có vài ý kiến với các em. Được dịp cả lớp nhao nhao lên. Tính cà khịa muôn thuở của "thứ ba... học trò" bắt đầu.

Một giọng "ông nội" cất lên kèm theo tiếng vỗ tay cái bốp:

- Đúng dzồi! Có gì cứ nói đại đi thầy!

- Thoải mái đi, đừng ngại ngùng gì hết thầy! Cứ coi tụi em như bạn bè, em út của thầy vậy đó mà!

- "Cởi mở" đại đi thầy!

Một cánh tay đưa lên kèm theo tiếng búng tay cái "chóc" và một giọng nói cỡ tay "anh chị bự" cất lên:

- "Tứ hải giai huynh đệ", bốn bể cũng... là nhà mà... hé thầy!

Cả chục cái miệng lắm lời được dịp khua môi múa mép. Thầy giáo rời bục giảng từ từ tiến về dãy bàn đầu của lớp. Tiếng xôn xao có vẻ lặng dần bởi gương mặt đẹp trai của thầy đang có phần giống hệt... Triển Chiêu... đang thi hành lệnh truy nã!

Thầy quét một tia nhìn bao quát lớp tựa như tia sáng của ngọn hải đăng quay một vòng trên mặt biển, khiến cả lớp khép miệng ngay lập tức. Thầy khẽ mỉm cười để không khí bớt căng rồi tự giới thiệu:

- Tôi là Lê Phúc Vĩnh, giáo viên phụ trách môn văn ở trường này...

Lại tiếng xì xào nho nhỏ:

- Chậc! Tên đẹp ác!

- Tên đẹp nhưng mặt có phần hơi "hình sự".

- Cỡ Bao Thanh Thiên trước giờ hô "khai... đao...!" hì hì...

- Ông thầy tên giống vua, có lót chữ "Phúc" chắc là "chít tám đời" của Bảo Đại quá.

- Ê, ổng họ Lê giống con Thục Đoan!

- Chà! Chà! Sự trùng hợp có... định mệnh chăng?

Trên kia thầy tiếp tục nói:

- Kể từ hôm nay, tôi chính thức vừa dạy vừa chủ nhiệm lớp. Các em... mỗi người có một cá tính. Riêng tôi, tôi không thích phải áp chế bất cứ ai bằng bạo lực. Tôi cũng không hề thích "phạt vạ" ai bao giờ. Tuy nhiên tôi cũng sẽ chẳng bỏ quên hay "sót" bất cứ em nào lười biếng, chểnh mảng học tập, hoặc cố tình quậy phá...

- Cha, ghê ác!

- Giống công an quá!

- Hổng dám đâu! Giống ông... tổ trưởng khu dân phố thì có!

- Bộ ông trưởng khu dân phố của mày quậy lắm hả?

- Ê, úp mặt xuống mau! Ổng dòm mày kìa! Híc! Híc!

-... Tôi tích cực giảng dạy vì các em thì tôi nghĩ các em cũng cần để tâm học tập vì chính các em và vì cả tôi! - Giọng thầy chắc nịch. - Chúng ta làm việc phải có một sự ràng buộc với nhau về trách nhiệm thì mới đạt được kết quả tốt đẹp.

Thầy ngừng lại nhìn cả lớp để kịp thời trấn áp các cái mồm nhiều chuyện và các cặp mắt láo liên rồi tiếp:

- Tôi không nói nhiều bởi tôi nghĩ các em sẽ hiểu nhiều những gì tôi muốn nói, vì các em đã trưởng thành... Lời cuối tôi muốn nói với các em là tôi rất mong các em đạt kết quả hết sức tốt đẹp ở hai kỳ thi lớn.

Thầy trở về bục giảng. Ánh mắt trong sáng thoáng một nét vui tươi và tình cảm.

- Các em đồng ý chứ?!

- Dạ, đồng ý!

- Tốt. Bây giờ chúng ta bắt đầu vào tiết học. Vì đây là tiết dạy đầu tiên của tôi nên tôi không kiểm tra bài học của các em. Tiết học sau, tôi sẽ kiểm tra. À, tôi cũng thích kiểm tra đột xuất lắm nhé!

Thầy Vĩnh khẽ nhếch môi cười nhẹ. Buổi học đầu tiên thầy thấy cần phải "giữ kẽ" một chút với học trò. Bởi chúng nó luôn lợi dụng thời cơ "trèo lên đầu, lên cổ" những người thầy dễ tính, "yếu cơ" với chúng kể từ giờ lên lớp đầu tiên.

Bên tai Đoan, loáng thoáng giọng khao khao của nhỏ Tuyết "lùn":

- Thầy "đẹp chai" hết cang!

Hạnh "xù" góp lời chê nho nhỏ:

- Đẹp "chai" mà căng thấy sợ!

- Ông thầy khó quá chắc chắn sẽ bị "ế" tới già!

- Hí, hí! Ế hả? Đẹp "chai" lại biết "đeo dai" thì đâu có ế?!

- Xạo đi! Đeo ai? Đeo mày à?

- Tao làm gì có "vé"! Con Đoan kìa! Chính nó mới làm cho chàng có những ấn tượng đầu tiên! Hì! Hì!

Đoan quay xuống bàn dưới tìm ra kẻ phát ra câu nói ác miệng kia và phát hiện đó là Tuyết "lùn", Đoan định thò tay cho nó một cái "kí" nhưng vừa mới đưa tay lên thì bị thầy "chiếu tướng".

Thầy Vĩnh tròn mắt ngạc nhiên nhận ra "cô bé mơ mộng" ngoài hành lang. Thầy hỏi:

- Em muốn phát biểu gì cơ?

Đoan quê muốn chết. Giận mình không ngó trước ngó sau nên bị thầy... cho quê một lần nữa. Một phần Đoan lại ức con nhỏ Tuyết "lùn", mắc gì mà nó bảo thầy có "ấn tượng" với mình?

Lúc tức ai, có lẽ mặt Đoan trông giống "khỉ ăn ớt" lắm chăng. Nên Đoan thấy mặt thầy có phần dịu lại. Miệng thầy mủm mỉm:

- Có gì cần nói không em?

- Dạ thưa thầy, không! - Đoan ấp úng.

- Thế mà tôi lại thấy em đưa tay lên rõ ràng đấy chứ! - Lần đầu tiên giọng thầy Vĩnh pha chút dí dỏm.

- Thôi được rồi! Nếu không có gì, em cứ ngồi xuống. Lần sau đừng nghịch nữa đấy nhé! Bây giờ ta vào bài mới!

Thầy Vĩnh đến bên bàn lấy phấn. Thầy viết lên bảng tựa bài: "Văn học Việt Nam từ cách mạng tháng 8 - 1945 đến 1975". Nét chữ của thầy dịu dàng như những cánh bướm chao nghiêng.

Đám học trò bên dưới hít hà:

- Thầy viết đẹp kinh khủng!

- Hỏng đẹp thì sao làm thầy được à!

- Có người viết xấu hơn cũng làm thầy được chứ bộ.

- Ai đâu?

- Mày chứ ai? Tao bói rằng mày lớn lên sẽ làm một "cô váo" đấy!

- Tốt! Tao sẽ dạy con mày và cho con mày "xơi" trứng vịt dài dài.

Một cú nhéo bất ngờ vào đùi "bà thầy bói" láo, làm nó ré lên điếc óc:

- Ái ui! Đau!

Biết có sự cố "mở hàng". Thầy Vĩnh ngừng tay phấn ngó về phía có tiếng la:

- Cái gì khiếp vậy các em?

Mọi con mắt ngạc nhiên đổ dồn về phía nhỏ Hương Trầm:

- Lớp phó văn thể "quậy" đó thầy! - Bên con trai tố cáo.

Hương Trầm thiếu điều chết đứng vì cái nhéo đau điếng của con Nguyệt Quế thì ít mà nó "hãi" vì thầy thì nhiều. Nó lính quýnh tính kế lấy "vải thưa che mắt thánh".

- Thưa thầy, em thấy một con chuột bò lên chân em nên em bị... hết hồn!...

Thầy suy nghĩ một chút rồi à lên:

- Lớp các em "ăn hàng" chắc kinh lắm nên có... ổ chuột trong lớp. Lớp phó lao động cần rút kinh nghiệm khâu vệ sinh nhé. Tôi không thích làm bài giảng của tôi bị gián đoạn đâu.

Hương Trầm lí nhí:

- Dạ, em xin lỗi thầy!

Một "ông mãnh" thích chơi ngông, ngứa miệng la lên:

- Thầy có lỗi đâu mà cho em?

Thầy Vĩnh bỏ phấn xuống, khoanh tay nhìn xuống lớp, giọng rắn đanh:

- Các em cố tình không hiểu lời tôi nói với lớp ban nãy. Tôi chỉ tiếc trong suốt hai tiết học, các em chưa học được chữ nào. Bây giờ nếu các em không thích học, các em cứ thoải mái chơi cho hết giờ.

Vân Anh không giấu được bực mình. Nãy giờ nó thấy bạn bè quá lắm! Tưởng sao, con Hương Trầm, Nguyệt Quế cũng "phản phé", hành động "dở hơi" y như mấy thằng cuối lớp. Vân Anh cằn nhằn:

- Lại có chuyện nữa rồi!

Bỗng, tùng, tùng, tùng,... tiếng trống báo hiệu giờ giải lao vang dội. Thầy Vĩnh ôm cặp bước ra, không quên để lại một câu đáng nhớ:

- Tiết học sau của tôi, hy vọng các em biết suy nghĩ hơn.

Thầy đi ra ngẩng cao đầu, mắt nhìn thẳng về phía trước. Nhiều tiếng tặc lưỡi và xuýt xoa nho nhỏ:

- Thầy khó thấy sợ!

- Đẹp trai nhưng không có... ba gai!

Tiết học đầu tiên của thầy giáo chủ nhiệm mới diễn ra như thế!