Chương 2 - Thần Yêu bằng xương bằng thịt


Trong đời, Văn Bình đã trải qua nhiều giấc Vu sơn, và nhờ hồng vận chàng vẫn còn nguyên vẹn mặc dầu Vu sơn thường kết thúc bằng máu lửa chết chóc. Trước khi chàng rời Tân sơn nhứt, Lê Diệp đã nói với chàng, giọng lo lắng thật sự:

- Coi chừng, tháng này là tháng có nhiều hội hè ở Bombay; “tháng giêng là tháng ăn chơi”, nhưng tháng giêng của người Ấn độ kinh khủng hơn nhiều, có ăn chơi thì hãy mở mắt cho rộng, đừng quá mê mệt mà khốn.

Mấy năm trước, chàng không đếm xỉa tới lời khuyên răn của “sếu vườn” Lê Diệp, vì bản chất của họ Lê là thù ghét giống cái. Họ Lê không ưa ái tình nam nữ. Hắn ta kỵ nữ sắc còn hơn cả tu sĩ già ngoan đạo nữa. Nhưng từ ngày vướng chân vào một giai nhân thơm tho Lê Diệp thay đổi hoàn toàn. Cho nên, những câu dặn dò của Lê Diệp tại phi trường bắt Văn Bình phải lưu ý. Lê Diệp từng sống một thời gian dài trên đất Ấn, nhất là ở Bombay, nên quen thuộc phong tục tập quán như bác sĩ quen thuộc ống chích. Lê Diệp lặp đi lặp lại:

- Này, ông Z.28 ơi, thành phố Bombay có hơn 400 ngôi đền Ấn giáo, phần lớn là thờ thần tình yêu, đàn bà Ấn si một cách ghê gớm, cơn ghen nổi lên họ còn dữ hơn hùm beo, anh có du hí thì nên láng cháng bên ngoài, chớ nên đi sâu … Vả lại, điều đáng sợ là nhiều phụ nữ Ấn có bùa ngải. Họ cho anh uống nước, rượu hoặc thoa chà vào da thịt thì ôi thôi … nghị lực của anh, võ thuật của anh, kinh nghiệm của anh sẽ đi đời nhà ma trong thoáng chốc. Anh không thận trọng, công việc bị thất bại, đừng trách tôi đấy.

Lời nói của Lê Diệp văng vẳng bên tai chàng từ Sàigòn đến Bombay. Nhưng đến khi chàng ngồi xe díp với người đẹp Bombay chàng chẳng còn nhớ gì nữa. Vì vậy, chàng không phản đối (trái lại còn tán thành nhiệt liệt) khi thấy Bombay lái xe quanh quẹo, không chạy thẳng về trung tâm thành phố mà vòng vào những con đường vắng hai bên cây cối um tùm rồi sau cùng ngừng lại gần một ngôi đền lớn, bên ngoài còn nhiều rác rưởi, chứng tỏ hội hè đã diễn ra suốt đêm qua. Quang cảnh hoàn toàn vắng lặng, Bombay đưa Văn Bình đến ngôi đền hoang liêu để làm gì?

Xuyên qua bóng tối chàng thấy Bombay đang liếc xéo bằng đuôi mắt ước át. Chàng đã đọc làm lòng những cuốn kinh điển tình yêu Ấn độ; xứ Ấn có 4 loại phụ nữ thì Bombay có thể được liệt vào loại sakini, loại đa tình, chuyên ngó trộm đàn ông và chuyên làm tình cuồng loại2. Tướng mạo Bombay phù hợp với những chi tiết được mô tả trong sách, da nàng bóng láng và luôn luôn nóng bỏng, thân thể tròn trịa và cứng rắn, lông mày và tóc rậm rì, giọng nói hơi khan, dáng đi vội vàng. Loại đàn bà sakini ưa màu đỏ và ưa hoa hồng; tuy nhiên cơn thèm yêu đương đã làm họ bớt thèm thực phẩm, và kết quả là họ ăn rất ít.

Vừa liếc nàng vừa nói:

- Mời ông xuống xe.

Chàng hỏi:

- Đến nơi rồi hả cô?

Bombay cười:

- Chưa. Em mời ông vào thăm một ngôi đền cổ xây cách đây 600 năm. Đền Bulêxa3. Ban ngày, mọi con đường dẫn tới đền đều đông nghẹt, hàng giờ cũng không nhích bước nổi. Ngày thứ hai trong tuần là ngày lễ chính nên con đường càng đông nghẹt hơn nữa, nhân tiện tạt qua, ông ghé vào cho biết.

- Bên trong thờ vị thần nào?

- Như ông đã rõ, hầu hết các đền ở nước tôi đều thờ yôni và lingam.

Rồi nàng thản nhiên nói tiếp:

- Các ông thấy tục song chúng tôi không thấy tục. Tình yêu xác thịt nam nữ là cái đẹp nhất trên thế gian, tại sao lại che giấu hả ông?

Văn Bình không đáp. Bình sinh, chàng tấn công đàn bà. Chàng nổi tiếng về tài tấn công chớp nhoáng và hữu hiệu. Nhưng lần này chàng bị tuột xuống hàng nạn nhân của cuộc tấn công. Nàng đã tấn công một cách trắng trợn. Phàm nam nữ tán tỉnh nhau phải đi từ từ. Đằng này Bombay đã ngang nhiên đốt cháy giai đoạn.

Đền Bulêxa khác mọi ngôi đền trong thành phố ở cái lingam bằng đá khổng lồ. Lingam … lingam … đi tới đâu du khách cũng nhìn thấy hình thù lingam quen thuộc hòa hợp với yôni quen thuộc, các kiểu kiến trúc mô phỏng đã đành, đến cả các nơi thờ phượng cũng coi lingam-yôni là linh vật nữa. Mà có phải họ chỉ tạc tượng thôi đâu? Có những ngôi đền được làm giống cái lingam, cao tồng ngồng trên 10 mét, và bên dưới là một cái hồ tượng trưng cho yôni …

Không phải lần đầu Văn Bình đến thăm đền Bulêxa. Mỗi lần ghé Bombay chàng đều không quên nhảy lên tắc-xi, chạy ngoằn ngoèo qua những đường phố chật hẹp đầy ắp xe bánh gỗ, người lẫn lộn với bò thánh đái ỉa thản nhiên trong bầu không khí sặc mùi cà-ri. Tắc-xi đậu lại, chàng bách bộ lại đền và phải xua đuổi vất vả mới thoát khỏi hàng rào bao vây của những người bán hàng rong. Họ bầy bán đủ thứ, nhưng thứ hàng họ rao chào quyết liệt nhất là những cái lingam lớn bằng thật, rẻ tiền thì bằng gỗ, còn đắt tiền thì bằng đá hoặc bằng đồng, trạm trổ rất công phu. Chàng đã giật mình khi thấy những lingam bằng gỗ to bằng cổ tay. Là đàn ông như chàng mà cũng giật mình, thì không hiểu đàn bà, đặc biệt là đàn bà con nhà khuê các còn giật mình đến đâu nữa. Vì ngày xưa, Lao Ái đã phá kỷ lục, nhưng nếu so sánh với vật kỷ niệm bán trên đất Ấn thì thiên bẩm của Lao Ái cũng chẳng đi đến đâu.

Lần đầu tiên tới đền Bulêxa, Văn Bình ngẩn tò te như mán xuống thành thị trước những cái ve đựng một thứ nước trắng đục lờ lờ mà đàn bà con gái bỏ tiền mua của các “nhà tu” ở ngoài sân đền. Vì tính tò mò cố hữu, chàng cũng bỏ tiền mua một ve. Mãi sau này chàng mới biết ve này đựng nước quý của nam thần Shiva. Hàng trăm nam nữ chen chúc nhau để đến tận nơi có cái lingam đá cao gần đến ngực; trải bao năm tháng, nền đá sù sì đã trở nên nhẵn thín và bóng láng như được trát bi-ăn-tin. Trên thực tế, chất nhờn chứa trong ve đã được các bà, các cô nghiêm trang thoa sát lên lingam. Chưa hết, họ còn thi đua cọ ngón tay vào lingam thấm nước nhờn để thoa sát một cách nghiêm trang vào cái yếu điểm trên thân thể. Cử chỉ này sẽ khiến họ được thần phù hộ và họ có thể được hưởng hạnh phúc lứa đôi tràn trề.

Văn Bình suýt toét hai mắt khi thấy những cô gái dậy thì mặc y phục rực rỡ vây quanh cái lingam bình thản vén cao sari lên và cọ chà vào nền đá trơn tru. Đừng nói đến cử chỉ cọ chà gợi cảm này, chỉ riêng cái việc tốc sari lên để khỏa thân lộ liễu tại nơi nhĩ mục quan chiêm thì ở Sàigòn cũng đủ tù mọt gông.

- Ơ kìa, ông đứng đấy làm gì? Lại gần đây với em đi.

Té ra Bombay đã dẫn chàng đến bức tượng đá lingam hồi nào mà chàng không biết. Hình ảnh những cô gái măng tơ cọ sát để lấy hên trong tình trường đã được thay thế bằng sự thật bằng xương bằng thịt. Bombay không mặc sari rộng thùng thình nên không thể vén lên; tuy nhiên nàng lại có những cử chỉ khích động mãnh liệt hơn nhiều. Dưới ánh sáng rạng đông lờ mờ Văn Bình thấy rõ thân hình cân đối của nàng đang oằn oại với cái lingam, tưởng chừng vũ nữ thoát y trong điệu nhạc dâm dật ai-cập cũng chỉ có thể cháy bỏng và giật nhảy cuồng loạn đến thế là cùng …

Thế rồi Văn Bình say sưa với cô tài xế xe díp Ấn độ tràn đầy nhựa sống. Không những say sưa trong chốc lát, mà là say sưa liên miên, say sưa đến nỗi quên cả lộ trình, quên cả công việc. Người Ấn theo đạo Shiva thường coi số 7 là số đại hên. Nhất là đại hên về phương diện yêu đương. Làm được nhiều lingam chừng nào, thần sẽ ban thướng nhiều chừng nấy. Và Thần sẽ ban thưởng 7 lần. Nam nữ yêu nhau cũng lấy số 7 làm điều tâm niệm. Vì vậy Bombay đòi chàng thỏa thuận cho nàng ngừng xe cả thảy 7 lần, và mỗi lần ngừng xe là một chuyến đi vào cõi mộng. Lần đầu tiên đóng vai thụ động, chàng ký luôn 4 tay. Người đẹp đòi 7 lần, chứ nếu nàng đòi 70 lần chàng cũng không phản đối.

Trái lại, chàng còn hoan nghênh nhiệt liệt nữa là khác. Nhưng đêm chóng tàn, thời gian hoan lạc chóng hết. Văn Bình say sưa trong giấc Vu sơn nên đã bị Bombay lừa lái xe ra bờ biển vắng vẻ, và bố trí phục kích.

Phục kích bằng viện đạn súng săn thập phần lợi hại được bắn lén qua nòng súng hãm thanh dưới trời nắng thiêu đốt và bên làn nước Ấn độ dương mát rợi …

Viên đạn bay xẹt qua đầu Văn Bình và chỉ cách tóc mai chàng một gang tay. Thì ra người bắn đã tính trước chàng sẽ nằm nhoài xuống cát tránh đạn nên bắn đón đầu, một lối bắn tinh vi, đòi hỏi nhiều công phu và kỹ thuật tập luyện.

Văn Bình chưa nhìn thấy người bắn. Song chàng đã có linh tính hung thủ là cô tài xế căng cứng và nồng nàn tình yêu. Nàng bắn đón đầu khá chính xác, điều này đáng làm Văn Bình lo ngại. Ngay sau khi tránh khỏi phát đạn thứ nhất, chàng cuộn tròn trên cát. Viên đạn thứ hai không thể bắn trúng người chàng vì chàng đã tìm ra chỗ núp lý tưởng dưới một đụn cát cao. Chàng hé mắt quan sát và khám phá ra nơi hung thủ nằm bắn là một mỏm đá ở bên trái và trên cao, gần chân tháp hải đăng.

Văn Bình dán mình nghe động tĩnh. Hung thủ chỉ bắn hai phát rồi ngừng. Có lẽ đây là súng săn chỉ bắn hai phát. Cũng có thể địch tiết kiệm đạn được, chờ chàng ló mặt ra mới lảy cò. Dầu sao chàng cũng phải mạo hiểm tìm cách triệt hạ địch. Kéo dài thời gian, chàng sẽ thất lợi. Vì Bombay không phải là đất nhà. Nếu địch huy động thêm một tay súng cừ khôi đến bãi biển, chàng sẽ khó có hy vọng thoát hiểm.

Chàng bớt lo ngại phần nào sau khi nghiên cứu địa hình. Địch ở trên cao, dễ ngắm bắn, song lại bị ánh nắng chiếu thẳng vào mắt. Tình trạng chói mắt này sẽ làm địch lúng túng, nếu chàng bò được đến gần và xuất hiện vào giây phút chót chàng sẽ có thể đoạt súng dễ dàng.

Nghĩ vậy, chàng thực hành ngay. Chàng nương theo cồn cát nhoài người. May mà rủi, rủi mà may, chàng chỉ mặc cát quần ngắn cũn cỡn, rất thuận tiện cho chàng trườn bò nhanh nhẹn trên cát, nhưng chàng cũng có thể mất hết quần áo. Nước đang dâng lên, gió lại thổi mạnh, hoặc sóng biển kéo đống quần áo xuống Ấn độ dương, hoặc những trận gió dữ dằn cuốn phăng đi.

Chàng lại ép bụng xuống cát. Ngoại trừ tiếng sóng biển, và tiếng gió biển, tứ bề vẫn êm tịnh. Kẻ địch đã im hẳn tiếng súng. Chàng đã bò đến gần những tảng đá lớn dựng đứng như bức tường thành màu xám thẫm. Bãi cát chàng vừa tắm hồi nãy là một bãi cát nhỏ nằm lọt phía dưới bờ biển đầy đá lởm chởm. Chàng trù trừ một giây rồi bám mõm đá, nhảy rún lên.

Chàng đã xuất đầu lộ diện hoàn toàn. Nếu địch nhìn thấy và lảy cò chàng sẽ lâm nguy. Chàng không thể phóng mình sóng soài trên những mỏm đá lởm chởm. Vả lại, thân thể chàng sẽ biến thành mục phiêu dễ bắn trúng trên nền đá khác mầu.

Hai tai chàng mỏi rừ sau khi vận sức để trèo núi. Song chàng không thở dốc. Chàng vẫn còn khỏe sau nhiều giây phút mê man. Chàng cảm thấy đau điếng ở bắp chân. Chàng ngồi thụp xuống, và lúc ấy mới biết là đùi chàng bị rách một vệt dài, như bị chém bằng dao bén, máu tuôn xối xả. Nước mặn pha lẫn hột cát sắc nhọn ngấm xuyên da thịt làm chàng đau thêm. Và không riêng đùi bị thương, cánh tay chàng cũng bị xây xát nhiều chỗ.

Chàng chống tay ngồi dậy. Đó là một cách thực tiễn nhưng khá nguy hiểm để thử lại đáp số của bài toán an ninh. Nếu địch còn lẩn quất trên sườn núi đâu đây, địch sẽ không thể không nổ súng vì chàng vừa biến thành một mục phiêu ngon lành đặc biệt.

Vẫn không thấy chuyện gì khác lạ …

Văn Bình đúng thẳng, ánh nắng gay gắt chiếu từ sau lưng tới song chàng vẫn phải nháy mắt. Trời nóng khác thường, tảng đá dưới chân chàng như vừa từ lò nướng bánh mang ra, da bàn chân đã chai lì, và quen với những thay đổi đột ngột về nhiệt lượng mà chàng vẫn phải suýt soa, rồi thở phù phù.

Vẫn không thấy chuyện gì khác lạ …

Văn Bình cất tiếng gọi:

- Bombay?

Trong trường hợp Bombay núp dưới hải đăng và có ý định hạ thủ chàng, nàng phải nổ cò. Vì đây là cơ hội bằng vàng đối với nàng.

Song chàng vẫn không thấy chuyện gì khác lạ. Chàng kêu tên Bombay một lần nữa. Không nghe tiếng trả lời, chàng đoán là Bombay đã bỏ chạy hoặc nòng súng của nàng đã hết đạn. Nhưng cũng có thể hung thủ đã bắn chàng không phải là Bombay. Bombay đã bị hắn giết. Hắn nhìn thấy chàng và xả súng bắn. Bắn hụt, hắn đào tẩu.

Tháp hải đăng hoang phế đã đứng sừng sững trước mặt chàng. Dưới chân hải đăng cỏ lau mọc gần lút đầu người. Gió biển thổi lên vù vù. Đang nóng chảy mỡ, Văn Bình bỗng lạnh toát châu thân. Bồ hôi trong người chàng như bị đông đặc lại thành tuyết. Rợn tóc gáy, Văn Bình ngồi thụp xuống. Giác quan thứ sáu đã báo hoảng, vì con mắt tinh tế của chàng lục soát tứ phía không tìm thấy bóng dáng nào khả nghi.

Tuy vậy chàng vẫn có cảm tưởng rõ rệt là có người sống đang ở gần chàng. Sở dĩ chàng rợn tóc gáy vì cảnh vật bỗng dưng biến đổi như có pháp thuật, trời đang xanh ngắt và cao vòi vọi bỗng dưng chuyển sang xám xịt và hạ thấp, nước biển đang trong veo bỗng dưng đục ngầu và đỏ quạch như pha đất phù sa và máu tươi, đồng thời những tia nắng xiên khoai bỗng dưng biến mất.

Văn Bình vận công để nghe ngóng động tĩnh. Chàng nghe được tiếng hơi thở khò khè từ sau khoảng đất mọc đầy lau lách vọng lại. Hơi thở này báo cho chàng biết là nạn nhân bị thương ở bộ máy hô hấp.

Và nạn nhân này là đàn bà.

Trừ phi định mạng trớ trêu muốn tiếp tục chơi xỏ chàng, nạn nhân đang thở khò khè phải là Bombay.

Văn Bình chạy băng qua đám lau lách. Chàng không quan tâm đến những giòng máu ri rỉ chảy từ ngực xuống chân. Cạnh lá sắc nhọn cứa sâu vào da thịt chàng. Chàng chỉ nghĩ đến Bombay hấp hối. Hai phút sau, chàng đã trèo đến cái sân bê-tông vuông ở dưới chân ngọn hải đăng.

Hơi thở khò khè mỗi lúc một thêm rõ rệt.

Chàng thoáng gặp một bóng người nằm sóng soài trên nền đất rêu mốc. Nạn nhân ngửa mặt nhìn trời, hơi thở mệt nhọc kèm theo tiếng rên la yếu ớt.

Đúng là Bombay, chàng không thể nào lầm được. Đúng là Bombay bị trọng thương. Khẩu súng săn vứt lỏng chỏng trong tầm tay nàng, Văn Bình còn nhìn thấy vỏ đạn đồng. Nghĩa là nàng đã bắn chàng. Nhưng tại sao nàng không bắn tiếp? Nàng hết đạn chăng? Nàng không nỡ giết chàng chăng?

Hay là …

Văn Bình đằng hắng một tiếng lớn. Bombay quay mặt về phía chàng. Áo quần nàng ướt sũng, nhưng nút cài phía trên bị đứt tung, máu đỏ thấm ướt đầm. Chắc nàng bị thương nơi ngực, vết thương khá sâu khiến nàng chảy khá nhiều máu; nếu không được tiếp cứu kịp thời nàng sẽ tiếp tục mất máu đến khi bất tỉnh. Mắt nàng mở rộng, nàng nhận ra chàng, bằng chứng là miệng nàng mỉm cười nhè nhẹ, mỉm cười nhưng không vui vẻ mà là mỉm cười buồn thảm, nụ cười thường gặp trên môi tím ngắt của đàn bà sắp chết.

Văn Bình quỳ xuống bên nàng. Gói thuốc lá Salem màu xanh trắng khả ái nhô ra khỏi túi áo trên của nàng. Cũng may các điếu thuốc còn nguyên, không dính máu. Chàng lẳng lặng châm hai điếu, hút thử một hơi dài rồi cắm một điếu vào miệng nàng.

Nàng ngoẹo đầu không nhận điếu thuốc. Văn Bình thở dài vứt cả hai điếu thuốc xuống biển. Bombay cũng thở dài:

- Em đã bắn ánh.

Chàng gật đầu:

- Biết rồi. Bắn nhưng hụt. Cô bắn rất khá. Nếu anh tránh chậm một li là đã mất mạng. Và sẽ không có ai trèo lên tận đây để cứu em.

- Cám ơn. Thành thật cám ơn anh. Mọi người đàn ông khác không thể có thái độ mã thượng như anh. Đáng tiếc là em không còn được sống để hưởng vui với anh lâu hơn nữa.

- Cô không chết đâu mà sợ.

- Vết thương trên ngực em nặng lắm.

- Tôi đã xem kỹ. Cô chỉ mất máu chứ không bị nguy đến tính mạng. Trừ phi cô phải nằm mọp ở đây, không ai đến cứu.

- Em hiểu rồi. Anh sẽ bỏ mặc em ở đây, và em sẽ ra hết máu. Em sẽ chết. Chết dưới tay anh.

- Nhưng nếu cô chịu nghe lời tôi …

- Hừ, anh dụ dỗ em.

- Cô không phải là con nít để tôi dụ dỗ. Đúng hơn, tôi cố thuyết phục cô. Cô còn trẻ, và hơn ai hết tôi đã có dịp chứng kiến và thán phục sinh lực rồi rào của cô. Cô chết là dại.

- Anh muốn biết lý do khiến em lái xe chở anh ra ngoại ô và lừa giết anh phải không?

- Phải.

- Lý do này rất đơn giản. Em chỉ là nhân viên thuộc cấp. Em phải tuân lệnh trên.

- Lệnh trên?

- Vâng, lệnh trên là tài xe lừa anh ra bãi biễn vắng vẻ rồi tìm cách giết anh.

- Luôn cả việc ngừng xe trước đền Bulexa và bầy tỏ thiện cảm …

- Anh nói úp mở làm gì, cứ nói toạc ra rằng em được lệnh cấp trên phải làm tình với anh trước khi hạ sát. Vâng, thượng cấp đã ra lệnh như vậy. Em đã tuân lệnh. Nhưng, như anh đã thấy, em đã làm nhiều hơn mạng lệnh đòi hỏi. Nghĩa là em đã có phần nào cảm tình thật sự đối với anh. Song cảm tình thật sự mà làm gì hả anh, vì em sắp chết, nếu không chết vì thương tích thì cũng chết vì sự hành hạ của anh.

Văn Bình cúi đầu sát mặt Bombay, giọng ôn tồn nhưng cương quyết:

- Cấp trên của cô là ai?

- Là ai, anh đã rõ.

- Không, tôi muốn cô tự miệng nói ra. Người ấy đích thân hạ lệnh cho cô thủ tiêu phải không?

- Tùy anh muốn hiểu sao cũng được.

- Tôi lặp câu hỏi này lần nữa. Cô nghe rõ chưa? Tôi lặp lại lần thứ hai, và chỉ lần thứ hai thôi, lần thứ hai này cũng là lần cuối cùng. Tôi không có thể kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa. Cấp trên ra lệnh giết tôi là ai?

Bombay giương cặp mắt thản nhiên nhìn Văn Bình. Mặt chàng chỉ cách mặt nàng một gang tay, hơi thở rồn rập của nàng tạt vào mũi chàng. Văn Bình cảm thấy tâm thần lâng lâng, nếu ánh nắng không chiếu xuống rát mặt, và nếu cảnh trời biển bao la không nhắc chàng nhớ đến thực tại đầy nguy hiểm, chàng đã ôm ghì Bombay.

Kia kìa … nàng đang mỉm cười thân mật với chàng. Cầm lòng không đậu chàng hôn phớt vào môi nàng.

Và suýt nữa cử chỉ hảo ngọt này làm điệp viên Z.28 mất mạng.

Chàng vừa đặt môi chạm làn da nóng hổi tràn trề nhựa sống thì Bombay bỗng cựa mình. Nàng thay đổi thế nằm không phải để hôn trả lại Văn Bình được dễ dàng hơn.

Mà là để tiện rút súng.

Súng của nàng là khẩu High Standard nòng 22, loại phòng thân đặc biệt4 một loại súng chỉ chứa hai viên đạn, được cảnh sát Mỹ xử dụng, cất giấu trong túi, hoặc trong giầy. Tuy nhỏ thó, nó rất lợi hại, viên đạn của nó được chế tạo theo công thức riêng, có tác dụng xuyên phá mạnh mẽ, chỉ cần một viên là hạ sát được đối phương trong vòng 3 mét, không lưỡi dao giải phẫu nào có thể cứu nỗi.

Thì ra Bombay đã lừa chàng.

Lừa chàng cúi đầu hôn để thi hành độc kế …

Bombay bắn nhanh như máy điện tử. Văn Bình tránh không kịp, nhưng cũng vì tránh không kịp nên chàng mới còn cơ hội sống sót. Viên đạn định mạng cắm vào ngực chàng, may thay vì vai chàng khoác khẩu súng săn nên thần Chết đã bị nòng sắt cản lại.

Văn Bình không thể tiếp tục mềm yếu và nhân nhượng thêm nữa. Nếu chàng áp dụng đúng phép lịch sự thái tây chỉ đánh đàn bà đẹp bằng hoa hồng, Bombay sẽ lảy cò lần thứ hai, và phát súng 22 này sẽ không thể bị thép cứng ngăn chặn như lần trước. Chàng đành chém cạnh bàn tay xuống.

Vì nhân đạo – và cũng vì sự cần thiết của công vụ - chàng không đánh đòn chết. Phát atémi của chàng chỉ giáng vào bắp thịt cánh tay cho Bombay tê liệt. Nàng rú lên một tiếng nhỏ rồi nằm lăn trên đất. Văn Bình nghiến răng:

- Tại sao tôi thành thật cứu cô mà cô lại lập mưu hạ sát tôi?

Bombay cười chua chát:

- Anh cứa tôi vô ích. Vì tôi đã quyết tâm giết anh. Mặc đầu anh đã cho tôi sống những phút thần tiên trên đường từ phi trường ra biển và giờ đây anh thành thật chữa trị những vết thương trên mình tôi. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về anh, nếu tôi không mềm yếu thì đã làm tròn nhiệm vụ và tôi không đến nỗi gặp nạn mà chết.

- Tại sao cô gặp nạn?

Giọng Bombay yếu hẳn:

- Tôi không ưa những người đàn ông chỉ hỏi “tại sao”. Anh bằng lòng vậy. Tôi mệt quá, máu đã tuôn quá nhiều. Phiền anh tặng tôi một viên đạn ân huệ.

Văn Bình lắc đầu:

- Không được. Cô phải sống.

Nụ cười của cô ả kiêm tài xế hung thủ trở nên buồn thảm và cay đắng thêm:

- Sống trong tật nguyền, sống trong cơn sợ hãi vô biên thì sống làm gì hả anh? Thôi, anh nên để em chết.

Văn Bình cuối xuống xốc Bombay lên vai, giọng quả quyết:

- Không được. Cô phải sống. Tôi sẽ mang cô đến bệnh viện. Và cô phải cho tôi biết rõ sự thật.

Trên sườn núi hoang liêu, dưới chân ngọn hải đăng hoang liêu, nhìn xuống mặt biển hoang liêu, chỉ có những tia nắng thiêu đốt và những cơn gió ào ào. Văn Bình vác Bombay, chạy thoăn thoắt xuống bãi cát.


Ghi chú:

1 Về sự thay đổi trong tính tình của Lê Diệp, xin đọc “Kẻ Cắp Bà Già” (Z.28) đã xuất bản, Tân Quang, 54 Lê Văn Duyệt, tổng phát hành.
2 Trích trong kinh điển ân ái Ananga Ranga của Kalyana Mally. Ngoài việc chia phụ nữ làm 4 loại, Mally còn căn cứ vào kích thước của các bộ phận sinh lý để phân loại và ước định mực độ yêu đương nữa. Cuốn sách này là một khám phá mới lạ mặc dầu được viết từ lâu. Tại sao chúng ta chưa được đọc?
3 Đến Bhuleswhar trên đại lộ Thakurdwar.
4 Loại súng phòng thân tí hon này hiện được cảnh sát tiểu bang Louisiana (Hoa kỳ) xử dụng, và rất nhiều sở cảnh sát trên thế giới đặt mua để trang bị cho lực lượng của họ. Nó chỉ nặng trên dưới 200 gờram, nằm lọt trong lòng bàn tay, có thể giấu gọn dưới đế giầy.