Chương 8


-Anh có chắc rằng Jackson có thể tin cậy được không?
-Không, thưa Tổng thống. Nhưng tôi chắc chắn một điều: Jackson cũng chán ghét - tôi xin nhắc lại là chán ghét - Helen Dexter chẳng kém gì ngài.
Tổng thống nói:
-Được cái đó cũng tốt chẳng kém gì một thư giới thiệu. Còn lý do gì nữa khiến anh chọn anh ta? Bởi vì nếu chỉ chán ghét Dexter là đủ yêu cầu để làm việc này thì có vô khối ứng cử viên khác.
-Anh ta còn có một số nét khác mà tôi cần tìm kiếm. Anh ta đã từng là một sĩ quan hồi ở Việt Nam, từng ở cương vị đứng đầu cơ quan tình báo địa phương, chưa kể đến danh tiếng là Phó giám đốc CIA.
-Vậy tại sao anh ta lại từ chức trong khi trước mắt còn có cả một sự nghiệp hứa hẹn như vậy?
-Tôi ngờ rằng Dexter cảm thấy anh ta quá hứa hẹn, và có vẻ như bắt đầu trở thành người cạnh tranh nghiêm túc với bà ta.
-Nếu như anh ta có thể chứng minh được rằng bà ta đã ra lệnh ám sát Ricardo Guzman, thì anh ta vẫn có thể hy vọng như vậy. Andy, có vẻ như anh đã chọn được người thích hợp nhất cho công việc rồi đấy.
-Jackson nói với tôi rằng còn có một người nữa tốt hơn.
Tổng thống nói:
-Vậy thì hãy lấy cả anh ta nữa.
-Tôi cũng đã nghĩ thế. Nhưng hoá ra anh ta đã đang làm việc cho Dexter.
-Vậy thì ít nhất anh ta cũng không được biết rằng Jackson làm việc cho chúng ta. Anh ta còn nói gì nữa không?
Lloyd mở tập hồ sơ và bắt đầu nói lại cho Tổng thống nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa ông với Cựu Phó giám đốc CIA
-Nghe Lloyd kể xong, Lawrence chỉ nói:
-Có phải anh nghĩ rằng tôi cũng sẽ chịu ngồi không trong khi chờ Jackson đem đến cái gì đó chăng?
-Thưa Tổng thống, đó là điều kiện của anh ta, nếu như chúng ta muốn anh ta thực hiện nhiệm vụ ấy. Nhưng tôi có cảm giác rằng Jackson không phải loại người chịu ngồi không.
-Tốt hơn cho anh ta là không nên ngồi không, bởi vì Dexter còn ngồi thêm ngày nào ở Langley thì đối vơi tôi ngày ấy là quá nhiều. Hãy hy vọng là Jackson sẽ cung cấp cho chúng ta sợi dây đủ dài để treo cổ mụ ta trước công chúng. Và khi đó thì hãy tổ chức hành hình ở Vườn hồng.
Thư ký nhà nước cười phá lên:
-Điều đó có lẽ sẽ là hay cho cả hai việc của chúng ta: có thêm được một vài người Cộng hoà bỏ phiếu cho chúng toa ở Safe Street và Chương trình giảm tội phạm.
Tổng thống mỉm cười, hỏi:



-Sau đây là ai?
Lloyd nhìn đồng hồ nói:
-Thượng nghị sĩ Bedell đã phải chờ một lúc ngoài kia rồi.
-Ông ta muốn gì bây giờ?
-Ông ta hy vọng sẽ được báo cáo tóm tắt cho ngài về các sửa đổi mới nhất của Dự luật cắt giảm chi phí quốc phòng.
Tổng thống nhăn mặt:
-Ông có biết Zerimski đã kiếm được thêm bao nhiêu điểm trong cuộc thăm dò ý kiến mới không?



Vừa tra chìa khoá để mở cửa ngôi nhà nhỏ của họ ở Georgetown xong Maggie đã quay số 650. Connor bắt đầu dỡ đồ đạc và lắng nghe một phía câu chuyện giữa vợ và con gái.
-Mẹ chỉ gọi để cho con biết bố mẹ đã về đến nhà an toàn rồi thôi.
Connor mỉm cười trước màn kịch vụng về của vợ. Tara có thừa thông minh để không bị lừa nhưng gã biết con gái sẽ giả vờ như không biết.
-Mẹ, cám ơn mẹ đã gọi. Chỉ được nghe thấy tiếng mẹ là hay rồi.
Maggie hỏi:
-Ở chỗ con mọi việc ổn cả chứ?
-Vâng, mẹ ạ - Tara nói và tiếp theo là một hồi lâu cô cố thuyết phục để mẹ tin là cô sẽ không làm điều gì kỳ quặc. Khi tin chắc là mẹ đã tin lời mình, cô hỏi:
-Bố đâu hả mẹ?
-Bố đây này - Maggie đưa điện thoại cho Connor.
-Bố, bố có thể cho con một ân huệ không?
-Con nói đi.
-Bố hãy nói để mẹ hiểu là con sẽ không làm điều gì ngốc nghếch. Từ khi con về đến nhà đến giờ Stuart đã gọi điện hai lần, và vì anh ấy đã dự định - Cô hơi lưỡng lự - sang Mỹ trong dịp Giáng sinh, cho nên con tin là con có thể kiềm chế được cho đến lúc đó. Với lại bố này, con nghĩ là tốt hơn hết nên báo trước cho bố biết là con thích quà Giáng sinh là gì.
-Vậy đó là cái gì, con gái yêu của bố?
-Bố sẽ trả tiền điện thoại gọi ra nước ngoài cho con trong tám tháng tới. Con có cảm giác là nó sẽ đắt hơn là mua chiếc xe cũ mà bố hứa sẽ cho con nếu con đậu Ph.D.
Connor phá lên cười.
-Vậy tốt hơn hết là bố hãy được thăng chức như bố đã nói hồi chúng ta ở Australia.
-Tạm biệt, con yêu bố.
Connor gác máy và mỉm cười với Maggie. Gã toan nói với vợ đến lần thứ mười là đừng có lo lắng thì chuông điện thoại lại réo vang. Gã cầm máy, nghĩ rằng đó là Tara gọi lại. Nhưng không phải, Joan nói:
-Tôi xin lỗi là gọi đến mặc dù ôngvừa mới về đến nơi. Nhưng Sếp vừa nói với tôi, và có vẻ khẩn cấp lắm. Khi nào ông có thể đến nơi được?
Connor nhìn đồng hồ:
-Hai mươi phút nữa tôi sẽ có mặt - gã nói và đặt điện thoại xuống.
Maggie vừa tiếp tục dỡ đồ đạc, vừa hỏi:
-Ai đấy?
-Joan. Chị ấy muốn anh đến để ký mấy hợp đồng treo đã lâu. Chắc không mất thì giờ lắm đâu?
Maggie nói:
-Quái quỷ. Ởmáy bay em quên không mua gì cho chị ấy rồi.
-Trên đường đến văn phòng anh sẽ tìm mua một thứ gì đó.
Connor nhanh chóng chạy xuống tầng dưới và ra khỏi nhà trước khi Maggie có thể hỏi thêm câu nào. Gã leo lên chiếc Toyota cũ kỹ, nhưng mất một hồi lâu gã mới nổ máy được. Cuối cùng gã cũng đánh được “cái xe tăng già nua” - như lời Maggie tả - ra được phố Hai mươi mốt. Mười lăm phút sau gã rẽ trái sang đường M rồi rẽ tiếp, sau đó mất hút trong một khu đỗ xe dưới tầng hầm không có biển báo gì.
Khi Connor bước vào toà nhà , người lính gác chạm tay lên vành mũ chào và nói:
-Chào ngài Fitzgerald, chúc mừng ngài đã trở về. Tôi nghĩ là phải thư hai ngài mới về kia.
-Thế nên hai chúng ta mới gặp nhau thế này - Connor nói, giơ tay choà đùa lại rồi đi về phía dãy thang máy. Gã vào một buồng và đi lên tầng bảy. Bước ra hành lang, gã nhận được nụ cười chào của cô gái ngồi ở bàn lễ tân kê bên dưới tấm biển in đậm Công ty bảo hiểm Maryland. Trên tấm bảng dưới tầng trệt có ghi rằng công ty này đóng ở các tầng bảy, tám, chín và mười. Cô nhân viên lễ tân nói:
-Rất vui mừng được gặp ngài, ngài Fitzgerald. Có người đến gặp ngài đấy.
Connor gật đầu mỉm cười rồi đi tiếp dọc hành lang. Vừa rẽ trái gã đã nhìn thấy Joan đứng trước cửa phòng gã. Nhìn vẻ mặt chị gã đóan rằng chị đã chờ ở đây khá lâu. Rồi gã nhớ ra những lời của Maggie trước khi gã rời khỏi nhà, mặc dầu vẻ mặt của Joan không có vẻ như đang chờ được tặng quà. Chị nói và mở cửa cho gã.
-Sếp đến được mấy phút rồi.
Connor đi vào văn phòng. Người đang ngồi trước bàn gã kia có lẽ không bao giờ có một ngày nghỉ thì phải.
-Thưa giám đốc, tôi xin lỗi đã để bà phải chờ - gã nói - Tôi chỉ mới…
-Chúng ta gặp một số rắc rối - Helen Dexter chỉ nói có vậy và đẩy một cặp hồ sơ qua bàn.
Jackson nói:
-Hãy cho tôi một cái vỏ bọc, còn các việc khác để tôi lo.
Cảnh sát trưởng Botogá nói:
-Tôi rất muốn làm điều đó, Chris. Nhưng một vài đồng nghiệp của anh đã nói rất rõ ràng với tôi là hiện nay anh là một persona non grata (Một người không đảm bảo).
Jackson rót cho Cảnh sát trưởng một ly wisky nữa và nói:
-Tôi không bao giờ nghĩ rằng anh lại là một người thích chính xác kiểu ấy đấy.
-Chris, anh phải hiểu rằng khi anh còn là một người đại diện cho chính phủ anh thì bao giờ mọi việc cũng rõ ràng.
-Kể cả những khoản lót tay, nếu tôi nhớ chính xác.
Cảnh sát trưởng vẫn nói rất thản nhiên:
-Nhưng dĩ nhiên anh vẫn là người thứ nhất biết đánh giá rằng vẫn có những chi phí có thể thoả thuận được. - Ông ta uống một ngum wisky trong chiếc cốc pha lê - Với lại anh cũng thừa biết rằng hiện nay chỉ số lạm phát ở Colombia rất cao. Lương tôi có đủ cho mọi chi tiêu đâu.
Jackson nói:
-Từ bài thuyết lý nho nhỏ ấy tôi hiểu rằng tỷ giá vẫn như cũ, ngay cả đối với persona non grata, đúng không?
Cảnh sát trường uống nốt ly wisky, chùi ria mép và nói:
-Chris, ở cả hai nước chúng ta Tổng thống đều đến rồi đi - nhưng những người bạn cũ thì không.
Chris mỉm cười rồi lấy trong ví ra một chiếc phong bì và luồn qua gầm bàn đưa cho ông ta. Cảnh sát trưởng liếc nhìn vào trong phong bì rồi mở cúc áo chẽn và nhét chiếc phong bì vào.
-Tôi thấy rằng ông chủ mới của anh - lạy thánh Ala - không cho anh tự do như trước, khi động đến chuyện chi phí.
Jackson đáp:
-Một cái vỏ bọc, tôi chỉ cần có thế thôi.
Cảnh sát trưởng giơ cái ly không và chờ cho đến khi người bồi rót thêm đầy đến miệng. Ông ta uống một ngụm lớn nữa và nói:
-Chris, tôi vẫn luôn tin rằng nếu như anh muốn tìm kiếm một chỗ để mặc cả, thì không nơi nào tốt hơn là một cửa hiệu cầm đồ. - Ông ta mỉm cười rồi uống cạn ly rượu - Và ông bạn cũ ơi, xin nhớ rằng cái chuyện rắc rối mà hiện nay anh đang phải đối diện ấy mà, tôi sẽ bắt đầu từ quận San Francisco, và tôi sẽ chẳng phải làm gì nhiều hơn là một quầy hàng đâu.
Sau khi đọc xong từng chi tiết của bản ghi nhớ mật, Conor đưa trả cặp hồ sơ cho giám đốc.
Câu hỏi đầu tiên của bà ta khiến gã ngạc nhiên:
-Bao nhiêu lâu nữa thì anh đến hạn nghỉ hưu?
-Đến tháng giêng sang năm thì tôi đến hạn được loại khỏi danh sách tác chiến. Nhưng dĩ nhiên là tôi vẫn muốn được ở lại phục vụ công ty.
Dexter nói một cách thực tế:
-Hiện nay việc giải quyết một cách hài hoà đối với tài năng của anh quả là hoàn toàn không dễ dàng chút nào. Tuy nhiên có một vị trí còn trống mà tôi cảm thấy nếu đề cử anh thì sẽ thích hợp - Bà ta ngừng lại một lát - Đó là vị trí giám đốc văn phòng ở Cleveland.
-Cleveland ư?
-Phải.
Connor nói:
-Sau hai mươi tám năm làm việc cho công ty, tôi hy vọng bà có thể tìm cho tôi một việc gì đó ở Washington. Tôi tin rằng bà biết rõ là vợ tôi hiện là Chủ nhiệm khoa Nhân văn ở trường Đại học Tổng hợp Georgetown. Hầu như cô ấy sẽ không thể tìm được một vị trí tương đương ở Ohio.
Một hồi lâu im lặng.
Dexter nói với giọng như lúc đầu:
-Tôi mong được giúp đỡ anh, nhưng bởi vì lúc này ở Langley không có việc gì thích hợp với anh. Nếu như anh cảm thấy có thể nhận công việc ở Cleveland, thì có thể sau một vài năm nưã tôi sẽ đưa được anh về đây.
Connor nhìn thẳng vào người mà gã phục vụ suốt hai mươi sáu năm nay, đau đớn nhận ra bà ta đang hạ lưỡi dao hiểm độc lên mình, lưỡi dao mà trước đây bà ta đã từng sử dụng với bao nhiêu đồng nghiệp của gã. Nhưng tại sao lại như vậy, trong khi gã vẫn thực hiện những mệnh lệnh của bà ta chính xác đến từng chữ? Gã liếc nhìn cặp hồ sơ. Phải chăng Tổng thống đòi hỏi phải có một vật hy sinh một khi ông ta đã bị chất vấn sát sạt như vậy về những hoạt động của CIA ở Colombia. Phải chăng Cleveland là phần thưởng dành cho gã sau chừng ấy năm phục vụ?
Gã hỏi:
-Có còn cách nào khác không?
Giám đốc không hề lưỡng lự:
-Anh có thể chọn cách nghỉ hưu sớm.
Bà ta nói cứ như đang nói đến chuỵên thay một người gác cổng căn hộ của mình khi ông ta đến sáu mươi tuổi.
Connor ngồi im lặng, không thể tin nổi những điều đang nghe thấy. Gã đã cống hiến cả cuộc đời mình cho Công ty, và cũng như nhiều nhân viên khác đã bao lần gã đặt cuộc sống của mình chênh vênh trên bờ vực.
Helen Dexter đứng lên:
-Có lẽ khi nào quyết định được anh sẽ thông báo cho tôi sau nhé.
Bà ta đi ra, không nói thêm một lời nào.
Connor ngồi một mình im lặng hồi lâu, cố thấm hết những lời giám đốc vừa nói. Gã nhớ lại Chris Jackson đã kể lại cho gã một cuộc nói chuyện giống như thế này tám tháng trước đây. Nhưng với anh ta Giám đốc đề nghị một ghế ở Milwaukee. Gã nhớ hồi đó gã đã nói với Jackson:
-Chắc điều đó sẽ không bao giờ xảy ra đối với tôi. Dù sao đi nữa tôi cũng ở trong các nhóm tác chiến, và chẳng ai có thể nghi ngờ rằng tôi có thể đe doạ cái ghế của bà ta cả.
Nhưng Connor đã phạm phải một tội còn nguy hiểm hơn. Bằng cách thi hành mệnh lệnh của Dexter, gã đã vô tình trở nên nguyên nhân khiến bà ta có khả năng ngã ngựa. Nếu gã không còn ở đó để khiến bà ta vướng chân thì có thể bà ta lại sống sót. Gã tự hỏi trong bao nhiêu năm qua đã có biết bao nhiêu sĩ quan chân chính đã bị đem ra làm vật hy sinh cho tham vọng của bà ta?
Joan bước vào làm gián đoạn những ý nghĩ của gã. Không cần hỏi chị cũng biết là cuộc gặp không có gì tốt đẹp. Chị khẽ hỏi:
-Tôi có thể giúp gì được không ạ?
-Không, không có gì cả.
Sau một lúc im lặng gã nói thêm:
-Chị cũng biết rằng chẳng bao lâu nữa tôi sẽ được ra khỏi danh sách nhân viên tác chiến chứ?
Joan đáp:
-Vâng, ngày mồng một tháng giêng sang năm. Nhưng với thành tích của ông thì tôi nghĩ rằng công ty nhất định sẽ dành cho ông một cái bàn rộng và giờ làm việc của một người bình thường, và có lẽ có cả môt cô thư ký chân dài nữa chứ.
Connor nói:
-Dường như không đâu. Công việc duy nhất mà Giám đốc dành cho tôi là chuyển đến văn phòng của công ty ở Cleveland, và vì thế hiển nhiên không thấy nhắc gì đến một cô thư ký chân dài nào cả.
Joan ngỡ ngàng hỏi:
-Cleveland ư?
Connor gật đầu.
-!@#$%^&*
Connor ngước nhìn người thư ký lâu năm của mình, không dấu nổi ngạc nhiên. Đó là ngôn ngữ mạnh nhất mà mười chín năm nay gã chưa từng thấy chị sử dụng về bất cứ ai, chứ đừng nói là về giám đốc.
Joan nhìn thẳng vào mắt gã nói:
-Ông sẽ nói với Maggie thế nào?
-Tôi cũng không biết nữa, nhưng bởi vì tôi đã lừa dối cô ấy trong hai mươi tám năm qua cho nên tôi tin rằng tôi sẽ phải nhận một cái gì đó.
Khi Chris Jackson mở cửa trước, một hồi chuông vang lên báo rằng có người đã bước qua cửa.
Botogá có tới hơn một trăm cửa hiệu cầm đồ, hầu hết là nằm ở quận San Francisco. Từ hồi thôi không còn là một điệp viên bình thường nữa Jackson không mấy khi làm công việc theo dõi cụ thể. Anh ta bắt đầu tự hỏi không hiểu ông bạn cũ cảnh sát trưởng có xui mình đuổi theo vịt trời hay không. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục bởi vì biết rằng gã cảnh sát này bao giờ cũng có cách để đảm bảo sau này còn nhận được tiếp những phong bì đầy tiền.
Escobar ngước lên khỏi tờ báo buổi tối. Ông lão bao giờ cũng có thể phân biệt được ngừơi khách vừa bước vào là người mua hay người bán, thậm chí chỉ trước khi người đó kịp bước tới trước quầy. Cái kiểu nhìn của họ, bộ quần áo cắt đẹp hay xấu, thậm chí cả cái cách họ bước về phía ông. Chỉ cần liếc qua ông khách mới vào ông cũng đã lấy làm mừng là mình đã không đóng cửa sớm.
Escobar đứng dậy, nói:
-Xin chào ngài - Bao giờ ông cũng dùng đại từ "ngài" khi đó là một người định mua hàng - Tôi có thể giúp gì cho ngài được ạ?
-Cái khẩu súng bày ngoài kia...
-À vâng, tôi thấy ngài thật tinh đời. Đó thật sự là một vật đáng sưu tầm.
Escobar nâng cửa quầy lên và bước về phía cửa sổ. Ông lấy cái vali da và đặt nó lên bàn quầy để cho ông khách có thể nhìn kỹ hơn vật đựng trong đó.
Jackson chỉ cần liếc qua khẩu súng được làm bằng tay là biết ngay lai lịch của nó. Anh đã không hề ngạc nhiên khi thấy trong ổ đạn có một viên đã bị bắn đi.
-Ông đòi bao nhiêu cho cái này?
Nhận ra giọng Mỹ, Escobar nói:
-Mười ngàn đô la. Tôi không thể bớt chút nào đâu. Rất người hỏi tôi rồi.
Sau ba ngày lần mò khắp thành phố dưới cái nóng nồng nực, Jackson không còn hơi sức nào để mà mặc cả nữa. Nhưng anh ta không có đủ số tiền mặt trong tay, vả lại cũng không thể viết một cái séc hoặc giơ tấm thẻ du lịch ra.
Anh ta hỏi:
-Tôi có thể đặt trước một ít, và sáng sớm mai sẽ đến lấy được không?
Escobar nói:
-Tất nhiên là được ạ, thưa ngài. Có điều đối với vật đặc biệt này ngài sẽ phải đặt trước mười phần trăm.
Jackson gật đầu và lấy chiếc ví từ túi trong ra. Anh ta lấy ra mấy tờ bạc cũ và đưa cho người bán hàng.
Người bán hàng chậm rãi đếm mười tờ một trăm đô la rồi bỏ vào két và viết thêm giấy biên nhận.
Jackson nhìn xuống chiếc vali để ngỏ, mỉm cười và lấy chiếc vỏ đạn trong hộp đạn bỏ vào túi.
Ông lão vô cùng bối rối, không phải vì hành động của Jackson mà bởi vì ông có thể thề là khi ông mua khẩu súng này thì có đủ cả mười hai viên đạn.
Cô nói:
-Nếu không vì bố mẹ thì em sẽ thu xếp mọi sự và sang đấy với anh ngay ngày mai.
Stuart nói:
-Anh tin là hai bác sẽ hiểu.
Tara nói:
-Có thể. Nhưng như vậy cũng không làm em hết cảm thấy tội lỗi với những gì mà bố mẹ em đã hy sinh để em có thể làm xong Luận án Tiến sĩ. Chưa kể đến mẹ em. Mẹ có thể bị đau tim mất.
-Nhưng em nói là em có thể hỏi Trưởng khoa xem có cho phép em làm nốt luận án ở Sydney không kia mà.
Tara nói:
-Trưởng khoa của em thì không có vấn đề gì. Vấn đề là ở hiệu trưởng kia.
-Hiệu trưởng ư?
-Vâng. Hôm qua trưởng khoa của em đã nói chuyện với ông ta, ông ta đã trả lời là không thể đặt vấn đề ấy ra.
Im lặng một hồi lâu, Tara hỏi:
-Anh có còn ở đó không đấy?
-Anh còn ở đây chứ. - Sau đó là một tiếng thở dài, chẳng kém gì một chàng tình nhân của Shakespeare.
Tara nhắc:
-Chỉ còn có tám tháng thôi mà. Thực tế em có thể nói cho anh biết là còn bao nhiêu ngày. Và đừng có quên là anh đã hứa sang đây với em vào dịp Giáng sinh.
Stuart nói:
-Anh đang mong đến khi đó. Anh chỉ hi vọng là bố mẹ em sẽ không cảm thấy anh quấy rầy họ. Dù sao đi chăng nữa thì cũng khá lâu họ mới được gặp em.
-Đừng có ngốc nghếch thế. Bố mẹ em rất vui mừng khi em báo là anh sẽ đến nghỉ Giáng sinh với em. Mẹ rất ngưỡng mộ anh, và anh biết thừa anh là người đầu tiên được bố khen ngợi đấy.
-Bố em là một người rất đặc biệt.
-Anh nói thế nghĩa là thế nào?
-Em quá biết anh định nói gì rồi mà.
-Tốt nhất là em nên bỏ máy đây, nếu không bố em sẽ phải thăng chức chỉ để đủ tiền trả tiền điện thoại cho em mà thôi.
Stuart làm như không nhận thấy Tara đã thay đổi đề tài đột ngột đến thế nào.
Cô nói tiếp:
-Lúc nào em cũng thấy thật là lùng là anh vẫn còn làm việc trong khi em đã đi ngủ rồi.
Stuart đáp:
-Ồ, anh có thể nghĩ ra cách để thay đổi điều đó mà



Khi gã mở cửa thì chuông báo động réo vang. Chiếc đồng hồ quả lắc ở văn phòng phía bên ngoài điểm hai tiếng đúng lúc gã gạt tấm rèm sang bên để bước vào cửa hiệu. Gã nhìn vào ô cửa bày hàng. Khẩu súng không còn nằm ở đó nữa.
Phải nhiều phút sau gã mới tìm ra nó được giấu dưới quầy tính tiền.
Gã kiểm tra từng thứ, chú ý rằng có một viên đạn đã bị lấy đi. Gã cắp chiếc vali trong tay và lẻn ra nhang như lúc vào. Gã không hề lo lắng về chuyện có thể bị bắt. Cảnh sát trưởng đã cam đoan với gã rằng ít nhất phải ba mươi phút sau người ta mới có thể báo là cửa hiệu bị đột nhập. Trước khi đóng cửa gã liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc. Lúc đó là hai giờ mười hai phút.
Khó mà lên án cảnh sát trưởng về chuyện ông bạn cũ của ông ta không đủ tiền mặt để mua khẩu súng. Và trong bất cứ trường hợp nào thì ông ta chỉ có rất thích khi được nhận tiền hai lần cho một mẩu thông tin duy nhất. Nhất là khi tiền trả lại là đồng đô la.



Chị rót cho gã tách cà phê thứ hai.
-Maggie, anh đang nghĩ đến chuyện thôi việc khỏi công ty và tìm một chỗ làm khá hơn, nghĩa là sao cho anh không phải đi đây đi đó mãi nữa.
Gã liếc về phía bàn bếp và chờ xem phản ứng của chị ra sao.
Maggie lại đặt ấm cà phê lên bếp hâm, uống một ngụm cà phê trong cốc của mình rồi mới lên tiếng:
-Tại sao lại là bây giờ? - Chị hỏi một cách đơn giản.
-Giám đốc nói rằng anh được rút ra khỏi những vụ bắt cóc tống tiền để thay bằng một nhân viên mới trẻ hơn. Đó là chính sách của công ty đối với lứa tuổi như anh.
-Thế nhưng còn thiếu gì việc trong công ty dành cho một người có kinh nghiệm như anh?
Connor nói:
-Giám đốc có đưa ra một đề nghị. Bà ta dành cho anh vị trí lãnh đạo một văn phòng của công ty ở Cleveland.
Maggie không tin ở tai mình:
-Cleveland ư?
Chị im lặng hồi lâu rồi khẽ nói:
-Tại sao giám đốc công ty lại nôn nóng muốn xua đuổi anh đi như vậy?
Connor không trả lời câu hỏi của chị:
-Ồ, không đến nỗi tệ như vậy đâu. Dù sao đi nữa, nếu như anh không nhận lời đề nghị ấy thì anh vẫn có thể về hưu và hưởng đầy đủ trợ cấp kia mà. Với lại Joan an ủi anh là có rất nhiều công ty bảo hiểm ở Washing ton này sẽ rất vui mừng nhận những người có kinh nghiệm như anh vào làm việc.
-Nhưng không phải cái công ty hiện nay anh đang làm cho nó - Maggie nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt chồng. Connor bắt gặp ánh mắt của chị nhưng không sao nghĩ ra một câu trả lời thích đáng.
Tiếp theo là một sự im lặng bất thường.
Cuối cùng Maggie nói:
-Anh có nghĩ là đã đến lúc anh cần nói cho em nghe tất cả sự thật hay không? Hay anh nghĩ là em chỉ nên tiếp tục tin mọi lời anh nói, đúng như một người vợ tận tuỵ.
Connor cúi đầu vẫn im lặng.
-Anh không hề giấu em rằng Công ty bảo hiểm Maryland chỉ là một đơn vị của CIA. Và em cũng không bao giờ hỏi gặng anh về điều đó. Nhưng cuối cùng những chuyến đi lạ lùng của anh cũng để lại một chút bùn trên mũi giày đấy.
Connor ngây ngô hỏi:
-Anh không hiểu?
-Hôm qua em đến lấy quần áo của anh ở hiệu giặt là, người ta nói là tìm thấy trong túi áo anh cái này - Maggie đặt một đồng xu kẽm lên bàn - Người ta bảo là nó chỉ có giá trị ở trong nước Colombia.
Connor trố mắt nhìn đồng mười peso, vừa đủ để gọi một cuộc gọi nội hạt trong Botogá.



Maggie nói tiếp:
-Connor Fitzgerald, nhiều bà vợ khác sẽ ngay lập tức rút ra một kết luận. Nhưng anh đừng quên rằng em đã biết anh hơn ba mươi năm nay, và em biết rằng anh không thể lừa dối em như vậy.
-Maggie, anh hứa với em là...
-Connor, em biết. Bao giờ em cũng chấp nhận việc anh có lý do chính đáng để không hoàn toàn thẳng thắn với em trong bao nhiêu năm qua - Chị cúi tới cầm lấy tay chồng và nói - Nhưng nếu giờ đây anh bị quẳng đi như một cái vỏ chanh mà chẳng hề có lý do gì thì anh có cảm thấy là anh có quyền biết rõ những gì anh đã làm trong hai mươi tám năm qua không?



Jackson bảo người lái xe taxi chờ ở bên ngoài cửa hiệu cầm đồ. Gã nói mấy phút nữa gã sẽ ra ngay và sau đó cần anh ta đưa ra sân bay.
Gã vừa bước vào cửa hiệu cầm đồ Escobar đã vội vã đi ngay từ văn phòng phía ngoài vào. Trông ông ta có vẻ xúc động. Khi nhận ra người khách là ai ông ta liền cúi đầu chào, và không nói gì ông rút chìa khoá két đựng tiền rút ngăn kéo ra. Ông chậm rãi đếm mười tờ một trăm đô la và đưa cho ông khách. Ông ngước nhìn người Mỹ cao lớn nói:
-Tôi phải xin lỗi ngài, bởi vì khẩu súng đêm qua đã bị lấy trộm.
Jackson không nói gì.
Escobar nói tiếp:
-Điều lạ lùng là bất cứ kẻ trộm là ai thì hắn cũng không hề động đến một xu nào.
Jackson vẫn không nói gì. Sau khi gã đi khỏi ông lão Escobar không thể không nghĩ rằng tại sao ông ta có vẻ không hề ngạc nhiên.
Trong khi chiếc Taxi phóng về phía sân bay Jackson đặt tay vào túi áo vét để sờ cái vỏ đạn. Có thể gã vẫn chưa chứng minh được ai là ngưòi kéo cò, nhưng giờ đây gã không hề nghi ngờ gì về việc ai là người đã ra lệnh ám sát Ricardo Guzman.