Thế Giới Đảo Điên


Thuở xưa có một vị minh sư và một người đệ tử mới vừa theo ông học chưa được bao lâu . Vị minh sư này đã dắc đạo và thường hay đi khắp nơi trên thế giới để đọ người có duyên . Người đệ tử cũng theo ông đi khắp nơi . Ông thầy rất thanh bạch đến nỗi thọ bát ông cũng không muốn , vì vậy ông hay ẩn lánh và tìm những con đường rừng núi vắng vẻ để đi ; vừa đi vừa hái trái cây và rau cỏ dại để ăn , được gì thì ăn nấy . Cứ như thế sau một thời gian dài , người đệ tử đương nhiên không chịu nổi .

Một ngày kia , người đệ tử tự ý vào phố , hy vọng tìm được nhà nào giàu có để hóa duyên . Cuối cùng , anh chàng đến một căn nhà nọ , thấy người đang ăn mừng , ai cũng có thể được vào dự . Trong lòng hết sức mừng rỡ , anh đi vào ăn một bụng no nê , lại còn mang về một ít cho thầy . Vì đệ tử đã đem thức ăn về rồi , vị thầy đành phải ăn . Vừa ăn vị minh sư vừa cười và nói rằng : "Đây là oan gia nợ chủ đến đòi , có gì đáng để vui đâu !"

Người đệ tử nghe qua rất phân vân , không hiểu ý của sư phụ mình nói gì . Người ta mới sinh em bé , sung sướng quá nên mời mọi người tới dự tiệc . Tất cả đều rất vui vẻ , sao sư phụ lại nói là oan gia nợ chủ đến đòi ? Anh ta nghĩ : "Có lẽ sư phụ ăn nhiều quả chua quá , nên đầu óc không được tỉnh táo lắm" (Sư Phu cười).

Tuy nghĩ vậy nhưng anh ta không nói gì , anh ta hãy còn tin tưởng nơi thầy mình , nên không bỏ thầy mà đi .

Gia đình đó đã nhiều năm cầu xin có một đứa con . Bây giờ được trời cho một đứa con trai , nên họ định đãi tiệc mừng luôn mấy ngày liên tục . Đến ngày hôm sau , người đệ tử lại đi đến đó thọ bát , nghĩ rằng người ta đãi khách miễn phí , mà mình không đến ăn thì thật là uổng ! Cho anh lòng anh vui vẻ mà đến , hy vọng được hưởng thụ các thức ăn thêm một lần nữa .

Không ngờ , chưa vào tới cửa đã thấy mọi người đang hoảng hốt chạy ngược , chạy xuôi , khóc lóc thảm thiết , không có gì để ăn cả . Mới hôm qua , cha mẹ đứa bé vui mừng hớn hở , hôm nay lại nằm vật dưới đất khóc than Trời Phật . Thì ra , đứa bé mới sinh ra hôm qua , hôm nay đã chết !

Không có gì ăn , người đệ tử tìm chung quanh coi có món ăn gì còn sót lại không . Vì người ta đang có tang gia , đâu còn thiết gì đồ ăn đồ uống , nên không ai buồn để ý tới anh cả . Anh vội vã lấy một ít thức ăn rồi đi . Anh trở về kể lại cho thầy : "Sư Phụ có chuyện không may xảy ra ! Đứa bé mới sinh ra hôm qua , hôm nay đã chết rồi , cho nên hôm nay không có món gì ngon , con chỉ mang về một ít thức ăn hôm qua còn dư lại ".

Vị minh sư nghe vậy đột nhiên cười lớn . Người đệ tử liền hỏi thầy : "Sự phụ cười cái gì vậy ? Ngày hôm qua oan gia tới thì họ vui . Hôm nay oan gia đi thì họ lại buồn !"

Khi người đệ tử hỏi vì sao ông lại nói như vậy , vị minh sư đáp : "Đứa bé ấy vốn là người hành xóm của gia đình này . Trước kia gia đình này mượn tiền của người ta mà không trả . Sau này trở nên giàu có , họ quên luôn món nợ . Người hàng xóm sau khi chết lại đi đầu thai thành con của gia đình này , hy vọng sẽ xài hết gia tài của gia đình này . Nhưng vì sau khi đứa bé chào đời , họ đãi nhiều khách và đã xài hết gia tài của gia đình này . Nhưng vì sau khi đứa bé chào đời , họ đãi nhiều khách và đã xài hết tiền . Số tiền nó muốn đòi chỉ trong một ngày là tiêu hết , cho nên nó không còn lý do gì để ở lại . Nợ nần thanh toán rồi thì nó phải ra đi " (Vỗ tay).

Con người chúng ta có hỷ nộ ái ố là do vô minh mà ra . Chúng ta không biết tại sao lại vui , tại sao lại giận , tại sao lại buồn , và tại sao lại thấy sung sướng . Khó mà biết ai là bạn bè thân thuộc , ai là oan gia . Trừ phi chúng ta tu hành , còn không thì không cách nào biết được .