Tiên Nhân Khai Ngộ



Bên Ấn Độ có một câu chuyện như vầy , hình như người Trung Hoa cũng có một câu chuyện tương tự . Một ngày kia , Diêm Vương tổ chức một buổi tiệc linh đình , cho mời quỷ , thần , tiên đến để cùng nhau ăn uống . Diêm Vương rất nghịch ngợm (tính của ngài như vậy). Ngài cố tình cho bày thức ăn ngon ở giữa , còn ghế ở tuốt bên kia bàn , trong các dĩa thức ăn đặt những muỗng có cán rất dài . Đầy dẫy sơn hào hải dị thơm ngon , đào tiên , rượu nho , tất cả những món gì quý vị có thể tưởng tượng được đều có ở đó . Những món ăn ngon lành nhất , hợp khẩu nhất , làm mọi người thèm chảy nước miếng .

Tuy nhiên , Diêm Vương ra một điều kiện là trong khi ăn , không ai được cong khuỷu tay . Bình thường , người ta phải co khuỷu tay mới ăn được . Cái muỗng dài như vậy , bàn thức ăn xa như vậy , khuỷu tay lại không được cong , mà Diêm Vương bảo họ muốn ăn gì cũng được ! Lũ quỷ , lũ atula phàn nàn , cãi vã , nguyền rũa Diêm Vương , rồi bỏ đi hết . Chỉ còn mấy vị tiên ở lại nghĩ cách . Chỉ một lát sau họ tỉnh ngộ ra và bắ đầu đút cho nhau ăn . Như vậy không vi phạm quy tắc , không cần phải cong khuỷu tay mà vẫn ăn được . Đây là sự khác biệt giữa quỷ và tiên đã khai ngộ .

Những người bình thường như chúng ta , nếu không ăn được , sẽ phá hoại không cho người khác ăn . Kết quả hai bên đều ăn không được . Đó là phẩm chất của ma . Mặc dù chúng ta mang thân thể con người , nhưng có một số người là ma . Nếu hành động như ma , thì chúng ta là ma , không có tinh thần hy sinh , mình không được người khác cũng không được , chỉ biết phá hoại mà thôi . Giống như lũ ma kia , áp bức nhau mà không chịu săn sóc lẫn nhau .

Khi chúng ta chăm sóc cho người khác , Thượng Đế cũng sẽ chăm sóc cho chúng ta . Tôi bảo đảm chuyện đó . Khi tu hành đừng sợ mất công ăn việc làm , nên theo tinh thần của những tiên nhân này . Cái muỗng dài như vậy , đút cho nhau ăn , vừa tiện vừa vui . Họ chơi đùa thỏa thích . Ai cũng cười . còn đám ma quỷ kia ra về không có gì vô bụng , vừa giận , vừa không được gì cả .

Người khai ngộ sống rất thoải mái , bởi vì chúng ta có thể nhìn thông suốt và nghĩ rõ ràng . Nếu chúng ta không khai ngộ , lúc nào cũng tự cho rằng "ta là người quan trọng nhất" thì nhất định sẽ gặp nhiều phiền phức . Cứ tưởng tượng đến một cõi đời không có ai , chỉ có một mình "ta" thì chúng ta phải gánh chịu đau khổ một mình , hạnh phúc chỉ có mình "ta"được hưởng , thì đó chỉ là một cảnh giới vô nghĩa mà thôi .