Pháp Môn Đôi Giầy Ống


Xưa kia ở Ấn Độ , có một ông vua rất tốt , rất tử tế và nhân hậu . Ông rất thương dân , trị nước bằng tình thương , lòng bác ái , và sự quan tâm đến dân chúng . Tuy nhiên , mỗi lần gặp một người dân nào , ông đều để ý đến bàn chân của họ . Thời xưa người ta chưa có giầy , cho nên họ thường bị đau vì đạp trúng sỏi đá , và gai nhọn . Gai đôi khi từ bụi gai rơi xuống đất , nên khi đi người ta đạp phải , gai sẽ đâm vào chân họ rất đau , có khi còn chảy máu và bị nhiễm độc .

Nhà vua rất đau lòng vì chuyện này cho nên ông ra lệnh cho quân lính lấy lông và da của thú vật đã chết , đem trải khắp đường xá để dân chúng đi lên khỏi đau . Ông ra lệnh lót da không những chỉ trên các lối đi mà có phủ khắp mặt đất của quốc gia đó .

Lúc đó có một ông quan lớn tuổi và thông minh , mới tâu với vua rằng ông có một ý kiến hay hơn . Ông nói , thay vì trải da khắp nơi trên mặt đất , rất khó khăn , tốn nhiều thời giờ , và tiền bạc , nhà vua chỉ cần buộc da vào chân mỗi người và như vậy thì họ có thể đi bất cứ nơi nào họ muốn .

Câu chuyện này nghe có vẻ buồn cười , nhưng cũng hàm một ngụ ý . Giống như nhiều người chúng ta đôi khi muốn làm thế giới này bình đẳng , hòa bình , thịnh vượng , thân thiện , thương yêu nhau , ... nhưng lại không thể làm được . Cũng giống như gai , đá sỏi rơi xuống đường hoài hoài , có khi từ trên trời rớt xuống , bao phủ khắp mặt đất . Vì thế , cho dù phủ lên bao nhiêu đi nữa , cũng vẫn còn có đá , gai rơi xuống nữa , có khi rơi lên trên ngay cả tấm da nữa . Vậy tốt hơn hết là chúng ta chỉ lo cho bản thân của chúng ta .

Pháp môn Quán Âm cũng giống như đôi giầy mang nơi chân quý vị vậy . Dù thế giới này vẫn đầy dẫy khó khăn , chông gai và sỏi đá , chúng ta cũng vẫn có thể bước lên mà đi mà vẫn thấy an toàn . Ngày nào thế giới vẫn còn nhiều người không tu pháp môn Quán Âm , thì ngày đó thế giới vẫn còn nhiều khó khăn . Cho nên , nếu muốn thoát khỏi những khó khăn này , chúng ta hãy bảo vệ cho chính bản thân mình thì sẽ không sao . Mặc dù trở ngại vẫn còn nhưng đối với chúng ta thì cũng không đến nỗi nào . Càng ngày quý vị sẽ càng thấy phiền não của thế giới ít ảnh hưởng đến quý vị hơn . Đôi khi chúng ta cảm thấy như bị ảnh hưởng , nhưng đó cũng chỉ vì quý vị có lòng thương yêu , từ bi đối với người gặp hoạn nạn mà thôi .