Thượng Đế Chăm Sóc Mọi Việc


Hồi xưa có một vị tu sĩ Ấn Độ , tu hành rất siêng năng . Một ngày kia , người mẹ già vẫn hay đau bệnh của ông ta đã qua đời . Ông vui mừng vội vã chạy vào đại điện quỳ xuống cám ơn Thượng Đế , chắc là cám ơn Sư Phụ bên trong ! Ông vừa lạy vừa nói : "Đa tạ , đa tạ Thượng Đế ! Con chưa cầu xin , chưa khấn nguyện , mà Ngài đã ban cho con một ơn huệ thật là vĩ đại . Bây giờ mẹ của con đã được Ngài dẫn độ , cho nên con rất tự do , mỗi ngày có thể dốc tâm nhớ tới Ngài !"

Ông ta rất vui mừng nên cứ nhảy múa và ca hát . Người láng giềng lấy làm lạ nên mới hỏi ông : "Tại sao vậy ? Mẹ chết đã không rơi giọt nước mắt nào , mà lại còn vui mừng ca hát như vậy".

Những bài ca múa của ông có thể điệu cúng dường Thượng Đế , không phải là loại Karaoke , không có giống nhau . Có thể hơi giống , lắc qua lắc lại , nhảy tới nhảy lui , coi cũng giống nhau . Tuy nhiên , mẹ của ông chắc cũng không buồn , vì bà cũng giống như ông , là một người tu hành rất thành tâm . Cả hai đều biết thế giới này là vô thường , nên mẹ của ông lúc qua đời cảm thấy rất vui , và sau khi mẹ ông đã qua đời , ông cũng vui không kém . Cả hai đều là những người kỳ lạ !

Sau khi chôn cất mẹ xong , mỗi ngày ông ngồi bên bờ sông Hằng , ... , tọa thiền , câu thông với Thượng Đế Tối Cao . Ba ngày trôi qua , ông không ăn một hạt cơm nào , cũng không uống một giọt nước nào . Ông hoàn toàn quên hẳn chuyện đó . Nơi ông ngồi là bờ sông rất vắng vẻ , không có người hành hương qua lại , cho nên ông không có gì để ăn .

Thượng Đế trên trời nói với những người xung quanh rằng : "Chao ôi ! Thật tội nghiệp ! Dưới kia , đệ tử của ta sắp chết đói rồi , và chuyện này có vẽ như là ta không làm tròn trách nhiệm , không cho nó cái gì để ăn cả . Nó ngồi đó không giây khắc nào quên ta , còn ta ở đây lại quên không bảo vệ nó".

Thế rồi Thượng Đế phái thiên sứ đang đứng cạnh ngài mang thức ăn ngon đến bờ sông cho vị tu sĩ kia dùng . Thiên sứ cầm một cái đĩa bằng vàng , bên trong đựng rất nhiều thức ăn gia trì , nào là chapati , sữa , táo ... , đến cho ông dùng . Vị thiên sứ này chưa bao giờ gặp loài người , huống chi là một nam nhân . Vị này là một thiếu nữ , nhìn thấy con trai nên mắc cở . Cho nên cô âm thầm đặt cái đĩa bên cạnh ông rồi bay về .

Người tu hành nọ nhìn thấy đĩa thức ăn , nhưng không có ai đến , bèn cảm tạ Thượng Đế , cho răng nhất định đây là do Thượng Đế ban cho . Sau khi ăn xong , ông tiếp tục ở đó tọa thiền , niệm danh Thượng Đế và nhập định .

Đột nhiên , có nhiều người vây chung quanh , đánh thức ông dậy , kẻ cầm gậy , người cầm dao muốn bắt ông . Ông kinh ngạc hỏi : "Tại sao ? Có chuyện gì xảy ra vậy ?"

Họ trả lời : "Ngươi là quân ăn cắp , dám trộm cái đĩa vàng này trong đền thờ Thượng Đế . Chúng tôi sẽ bắt ngươi đến để cho nhà vua trị tội".

Mặc cho ông giải thích thế nào , nhưng người lính kia vẫn không tin . Họ nghĩ một người thanh niên nghèo nàn rách rưới ngồi bên bờ sông , làm sao có được một cái đĩa bằng vàng quý báu như thế , nhất định là hắn đã ăn cắp . Cái đĩa này trông rất giống như những cái người ta hay dùng trong đền thờ để đựng lễ vật cúng dường Thượng Đế , nên họ nhất định bắt ông về để trừng phạt .

Sau khi bắt ông về , nhà vua rất giận dữ , ra lệnh cho thuộc hạ đánh ông . Họ đánh ông rất thẳng tay và đánh rất lâu . Thế mà ông không cảm thấy gì cả , chỉ cười hoài mà thôi (Sư Phụ cười). Không phải giống như tôi cười , nhưng cũng hơi tương tự như vậy . Không những ông ta cười mà còn khoái trá , như đang gãi trúng chỗ ngứa vậy . Sau đó mọi người đều mệt , tay đều đau nhức (Sư Phụ cười), cho nên họ không đánh ông nữa và thả ông về . Nhà vua thấy rất lạ , cảm thấy dường như có Thượng Đế bảo vệ cho người này , cho nên cũng không dám đánh tiếp nữa . Tuy nhiên nhà vua rất là thắc mắc , muốn đi đến đền thờ xem coi có cái đĩa nào như thế bị mất cắp không .

Khi vua vào đến đền thờ , ông thấy có vết máu từ trên tượng của Thượng Đế chảy xuống . Ông lấy làm lạ : "Tại sao lại thế này ? Bức tượng tại sao lại chảy máu ?"

Không những thế , chỗ chảy máu lại đúng chỗ người tu hành bị đánh . Nhà vua liền quỳ xuống sám hối , không biết mình đã phạm lỗi lầm gì . Rồi nhà vua giác ngộ : có thể người đó vô tội , đánh người đó cũng như đánh Thượng Đế vậy , cho nên tượng của Thượng Đế mới đổ máu .

Lúc đó nhà vua và bá quan rất sợ hãi , mọi người vội vã chạy tới bờ sông , quỳ xuống sám hối với người tu hành nhỏ bé , nghèo nàn nọ , rồi sau đó mỗi ngày còn cúng dường thức ăn cho ông nữa .

Khi về lại đền thờ , thì thấy tượng Thượng Đế không còn rướm máu nữa . Cho nên mọi người hiểu rõ nguyên do .

Vì người tu hành này tọa thiền chăm chỉ - hằng ngày chỉ nghĩ tới Thượng Đế - cho nên khi Thượng Đế nhìn thấy ông không có cơm ăn bèn cảm thấy có lỗi . Nếu vì miếng ăn ấy mà để ông bị đòn , thì đương nhiên đó là lỗi của Thượng Đế , nên Ngài mới hứng chịu những hình phạt này . Không phải sau khi làm Thượng Đế hoặc làm Phật rồi thì không phải lo gì cả . Nếu chúng ta thật sự siêng năng tu hành , thì Thượng Đế sẽ săn sóc tất cả mọi việc .