Cạm Bẫy của Sự Bố Thí


Đây là câu chuyện của tỳ kheo SuKla .

Một ngày nọ , Đấng Thế Tôn đang ngự tại vườn Jetavana nhân dịp Sarasvati . Ngài đang giảng pháp cho tứ chúng nghe (có nghĩa là những đề tử nam và nữ , xuất gia và tại gia). Lúc đó , trong nhóm người dự thuyết có một ông trưởng giả rất giàu cùng với cô con gái rất xinh đẹp . Cô gái này có một điểm rất đặc biệt . Khi cô sinh ra , cô đã có một tấm vải trắng bọc quanh thân thể . Cha mẹ của cô rất lấy làm thắc mắc , cho nên đã tìm một nhà tướng số để xem vân mệnh của cô ta . Nhà chiêm tinh gia đoán rằng : "Quý vị không cần sợ gì cả . Cô bé này có vô lượng phước báu . Tôi đặc tên cho cô ta là Sukla ."

Dần dần cô lớn lên và tấm vải choàng thân của cô cũng theo thời gian mà lớn lên , và càng không lớn , nàng trở nên rất xinh đẹp và thanh nhã . Là một người con gái sinh trưởng trong một gia đình gia giáo và quý phái , nên có rất nhiều chàng trai đến dạm hỏi , nhưng cô chẳng để một ai vào mắt xanh .

Một ngày nọ , cha của cô cho triệu tập những tay thợ kim hoàn tinh xảo nhất về nhà để làm cho cô những món trang sức thật xinh đẹp để làm tư trang . Cô gái thấy vậy mới hỏi cha : "Thưa cha , những trang sức nầy để làm gì vậy ?"

Cha của cô trả lời : "Bây giờ con lớn rồi , cha cần phải sửa soạn cho con đi lấy chồng !"

Cô thưa với cha rằng : "Hôn nhân chỉ tồn tại được một thời gian ngắn ngủi , không mang lại lợi ích gì mà còn có thể gây ra rất nhiều phiền muộn cho chúng ta . Con không muốn lấy chồng . Con muốn xuất gia . Xuất gia tu hành để được giải thoát sẽ tốt hơn nhiều !"

Cô là đứa con một trong nhà . Biết không thể thuyết phục được , cha mẹ cô không cưỡng ép nữa và chấp thuận cho cô đi xuất gia . Qua ngày hôm sau , người cha đi ra ngoài mua một số vải . Ông muốn may vài bộ áo cà sa cho cô . Cô gái hỏi : "Con sắp sửa xuất gia rồi , tại sao cha vẫn còn sắm sửa y phục để làm gì ?"

Cha cô trả lời : "Cha đang định may cho con vài bộ áo cà sa ."

Cô gái lắc đầu và nói : "Không cần thiết đâu . Con chỉ cần có miếng vải trên thân này là đủ ."

Cha mẹ cô hơi sửng sốt rồi cũng không biết nói gì hơn , nên họ đưa cô đến thăm Đức Phật . Dĩ nhiên , Sukla cầu xin Đức Phật cho phép cô được xuống tóc quy y . Cô bạch với Phật rằng : "Kính bạch Thế Tôn , thân người khó đặng , Phật pháp khó được nghe , Minh Sư khó gặp . Hiện thời con đã có được thân người , nghe được Phật pháp , và đã được gặp Minh Sư , cầu xin Đức Thế Tôn cho phép con được xuống tóc xuất gia , và được giải thoát sinh tử luân hồi ...

Đức Phật lúc đó trả lời sao ? "Thiện thay ! Thiện thay hỡi tỳ kheo ni !"

Ngay sau khi Đức Phật vừa dứt lời , bỗng nhiên tóc cô ta bỗng nhiên rụng xuống (Sư Phụ và mọi người cười), và tấm vải choàng trên thân thể cũng biến thành chiếc áo cà sa . Tốt lắm , rất là thuận tiện ! Trong trường hợp này , chúng ta tiết kiệm được dao cạo , tiết kiệm được y phục và tất cả những thứ khác (mọi người cười). Sau đó Đức Phật giao nàng cho tỳ kheo ni Đại Ái Đạo dạy dỗ và truyền pháp cho cô . Cô rất tinh tấn trong cuộc việc tu tập và chứng được quả vị A La Hán rất nhanh .

Ngài Anan biết được chuyện đó rất lấy làm hiếu kỳ , chắp tay quỳ xuống bạch với Phật rằng : "Kính bạch Đức Thế Tôn , tỳ kheo ni Sukla đã có những công đức gì trong tiền kiếp mà khi sinh ra đời cô ta được bao bọc trong một tấm vải , được sinh trưởng trong gia đình quý tộc , vừa mới xuất gia không bao lâu đã đắc được quả vị A La Hán rồi ? Xin Đức Thế Tôn giảng giải cho chúng con hiểu ."

Đức Thế Tôn nói với Ngài Anan rằng : Thuở xa xưa , có một Đức Phật ra đời , pháp hiệu là Vi Đà Hy . Ngài luôn luôn cùng các đệ tử đi du hành để độ chúng sinh . Đi đến đâu , vua chúa , quân thần và dân chúng đều tôn kính ngài hết mực . Họ hiến dâng lễ vật , tổ chức nhiều lễ hội rất lớn và cung thỉnh Đức Phật đến thuyết pháp .

Lúc đó , có một tỳ kheo tâm rất rộng rãi và thích đi hóa duyên . Bởi vậy , mỗi ngày ông đều đi đến từng nhà , từng gia đình để xin thọ bát và trả ơn cho họ bằng những món quà gia trì . Ông cũng thuyết pháp và giới thiệu giáo lý chân chính của Như Lai (sự khai ngộ cứu cánh) đến cho mọi người .

Có một thiếu phụ kia gia cảnh rất nghèo , giữa hai vợ chồng chỉ có một mảnh vải để che thân . Khi người chồng ra ngoài xin ăn thì người vợ ở nhà không có gì để mặc . Khi đến phiên cô ra ngoài xin ăn thì người chồng phải ở nhà ngồi trên đống rơm mà chờ .

Ngày kia , vị tỳ kheo nói trên đi ngang qua nhà họ để hóa duyên . Ông gặp người thiếu phụ và nói rằng : "Nầy thiếu nữ kia , thí chủ nên biết rằng thân người khó đặng , Phật pháp khó nghe , Minh Sư khó tìm . Nay có một vị Minh Sư tại thế đang giảng luận về Phật Pháp . Thí chủ nên đến đó nghe Pháp sẽ có được vô lượng công đức . Kiếp này thí chủ sống trong cảnh nghèo khổ , khó khăn chỉ là vì trước kia thí chủ độc ác , bủn xỉn không bao giờ biết bố thí cho bất cứ ai , cho nên , bây giờ thí chủ phải trả cái nghiệp đó . Kiếp nầy , nếu thí chủ bố thí chắc chắn sẽ gặt hái được giàu sang trong tương lai ."

Người thiếu phụ nghe được điều này thì rất làm sung sướng . Bà mời vị đại sư đứng đợi bên ngoài để bà vô trong bàn lại với người chồng . Bà nói với chồng rằng : "Trước cửa nhà có một vị tỳ kheo . ông khuyên chúng ta nên đến gặp Phật để nghe pháp . Ông dạy chúng ta nên bố thí để được phước giàu sang . Ông ta nói rằng kiếp này chúng ta nghèo khổ là do kết quả của sự bủn xỉn , không bố thí và lòng tham lam không đáy của chúng ta trong kiếp trước . Bây giờ chúng ta nên gieo một vài thiện duyên thì mới có thể trong kiếp sau chúng ta có được một cuộc sống tốt đẹp hơn ."

Sau khi nghe xong , người chồng đáp : "Mình phải làm sao bây giờ ! Nhà chúng ta không có gì cả . Chúng ta còn không biết ngày mai có gì để ăn hay không thì lấy gì để bố thí ?"

Tuy nhiên , người vợ vẫn cố thuyết phục chồng : "Em đã quyết định bố thí rồi thì em phải bố thí . Nếu chúng ta không bố thí lần này thì kiếp sau lại phải sống một cách đau thương như bây giờ , có thể còn tệ hơn nữa ."

Người chồng suy nghĩ : "À , chắc có lẽ vợ mình dấu một ít của cải nơi nào đó mà không cho mình biết !" Rồi ông nói : "Được , nếu em thật tình muốn bố thí thì cứ bố thí cho thỏa nguyện ."

Người vợ nói : "Tốt lắm , vì nay anh đã đồng ý , em xin được lấy mảnh vải này , gia tài duy nhất của vợ chồng chúng ta , dâng lên cho vị tỳ kheo kia . Xin anh mau mau lấy ra cho em ."

Đến lúc đó người chồng lộ vẻ lo âu rồi nói : "Không được ! Chúng ta nương nhờ vào mảnh vải này để ra ngoài ăn xin . Nếu em cho rồi thì chúng ta sẽ ra sao ? Không lẽ chúng ta ngồi đây đói chết ?"

Người vợ đáp " Anh ơi , đời người sớm muộn gì cũng phải chết , dù cho bố thí hay không bố thí cũng vậy thôi ! Vậy tại sao chúng ta không lo bố thí bây giờ để khi chết đi , chúng ta còn được chút phước báu cho kiếp sau ?"

Người chồng nghe vợ nói rất có lý nên cuối cùng đã thuận theo : "Em cúng dường mảnh vải đó đi , cũng tốt".

Trước khi người thiếu phụ mang mảnh vải ra cúng dường , bà mời vị tỳ kheo leo lên nóc nhà . Vì bà sợ cúng dường tấm vải rồi thân trần như vậy thì kỳ lắm . Bà nói : "Ông đại sư đức hạnh ơi , làm ơn đi lên nóc nhà giùm , tôi có một vật để cúng dường cho ông".

Người tỳ kheo lấy làm lạ : "Nếu thí chủ muốn cúng dường tại sao không đưa cho tôi ngay đây mà lại còn bảo tôi leo lên nóc nhà ?"

Người thiếu phụ đáp : "Xin ngài làm ơn hiểu cho tôi , vợ chồng chúng tôi chỉ có một mảnh vải chê thân này và chúng tôi muốn dâng lên ngài . Sau khi cúng dường , chúng tôi không thể thân trần lộ diện vì sẽ là bất lịch sự . Nếu ngài ở trên nóc nhà , còn tôi dấu mình ở trong nhà khi trao phẩm vật , thì ngài có thể nhận quà cúng dường rồi đi xuống mà không tổn thương đến danh dự".

Vị tỳ kheo leo lên nóc nhà , người thiếu phụ trong nhà khóa cửa lại . Bà mở cửa sổ quăng miếng vải lên nóc nhà làm vật cúng dường . vị tỳ kheo cảm kích đón nhận tấm lòng thành thật cúng dường của họ , mặc dù phẩm vật chỉ là một miếng vải mòn , dơ dáy , không có giá trị gì . Ông ta ban ân huệ cho cặp vợ chồng và mang miếng vải về dâng lên cho Đức Phật .

Khi vừa về đến chỗ Đức Phật Vi Đà Hy , Đức Phật lập tức hỏi ngay : "Này tỳ kheo , hãy đưa miếng vải cho ta !"

Vị tỳ kheo hiểu rằng Đức Phật đã biết tất cả , ông thưa : "Xin Đức Phật từ bi , hãy nhận lòng thành tâm cúng dường của đôi vợ chồng kia".

Sau khi Đức Phật Vi Đà Hy cầm lấy miếng vải , ngài nhìn nó một cách triều mến . Trong lúc đó , ngài đang thuyết pháp cho đại chúng , gồm cả vua chúa , quần thần , binh sĩ , hàng quý tộc , và dâng chúng . Mọi người đang kính cẩn , chăm chú lắng nghe Đức Phật giảng kinh . Đột nhiên họ thấy Đức Phật cầm một mảnh vải vừa cũ , vừa mòn , lại dơ bẩn , trông như một miếng giẻ lau , và Ngài cứ nhìn sửng lấy nó . Mọi người cảm thấy lạ lùng và ngạc nhiên . Đức Phật đọc được ý nghĩ của mọi người nên nói rằng : "Trong tất cả những người giàu lòng từ thiện ở đây , ta không tìm thấy được người nào có lòng từ thiện hơn là người vừa bố thí mảnh vải này cho ta".

Sau khi nghe được Phật giải bày , mọi người đều thấy ngẫn ngơ . Bà hoàng hậu tức thì cởi ra tất cả xiêm y , nữ trang ... Nhà vua cũng cởi hết hoàng bào và mang ra cho tất cả tiền bạc ông mang theo , và cả tiền bạc của những tùy tùng . Rồi ông sai người mang đến cho cặp vợ chồng nghèo kia và mời họ đến dự buổi thuyết pháp . Bởi vì nhà vua và hoàng hậu biết được cặp vợ chồng kia không có gì để mặc , nên họ dâng tặng xiêm y của họ . Nhân dịp đó , Đức Phật Vi Đà Hy giảng thêm về phước đức vô biên của hạnh bố thí cho đại chúng , cảnh cáo mọi người về sự tai hại của tánh bủn xỉn và hậu quả của tánh tham lam .

Đức Phật Thích Ca nhắc nhở ngài Anan rằng : "Anan , con nên biết rằng người thiếu phụ nghèo khó đó bây giờ là vị tỳ kheo ni Sukla . Do lòng thành tâm cúng dường , bất cứ bà sinh ra ở đâu trong chín mươi mốt vô lượng kiếp đều có một miếng vải bọc lấy thân và luôn luôn có được cuộc sống giàu sang , đầy đủ tiện nghi và nhàn hạ . Bà đã được nghe lời giảng của một vị Phật sống , và đã phát tâm tu hành để được giải thoát , cho nên ngày nay mới gặp ta và đạt được quả vị A La Hán . Các ngươi hãy coi đó là một bài học để tinh tấn tu hành và phát tâm bố thí".

Sau buổi thuyết pháp của Đức Phật , nhiều người phát tâm cúng dường bố thí . Mọi người tràn đầy pháp hỷ .


Quý vị có nghi ngờ , có ý kiến hay phê bình gì về câu chuyện này không ? Trong pháp hội đó , mọi người đều quyết tâm bố thí để được quả vị A La Hán . Quý vị có thấy gì lạ về miếng vải này không ? Miếng vải này thuộc về cả hai người , phải không ? Chỉ vì người vợ muốn dùng nó cúng dường , nên bà được miếng vải trong suốt chín mươi mốt vô lượng kiếp . Chỉ bố thí một miếng vải dơ dáy , sờn rách , cũ kỹ mà được bù lại một miếng vải trắng , và sau này còn đạt được quả vị A La Hán nữa . Thật là khó mà tưởng tượng được !

Miếng vải là tài sản chung của hai vợ chồng , tại sao chỉ có người vợ được phước báu ? Chúng ta không nghe thấy người chồng được lợi ích gì . Tại vì người vợ chủ tâm bố thí , trong khi người chồng lúc đầu không muốn làm việc này . Ông chỉ đổi ý sau đó . Thiện ý của ông đến một cách hơi chậm chạp ! (Mọi người cười). Cho nên nếu quý vị muốn làm việc gì phải quyết định mau lẹ và làm liền để được phần thưởng tốt nhất .

Chỉ thành tâm cúng dường đệ tử của một vị Phật sống , mà mỗi lần sinh ra , cô được bao bọc trong miếng vải trắng suốt chín mươi mốt vô lượng kiếp (một vô lượng kiếp bằng hàng tỉ năm) và lúc nào cô cũng được sinh ra trong gia đình giàu có . Cuối cùng cô được gặp Phật và đạt quả vị A La Hán một cách nhanh chóng , đến nỗi cả Anan cũng không theo kịp . Anan chỉ đạt quả vị A La Hán sau khi Phật Thích Ca Mâu Ni qua đời , trong khi nàng tỳ kheo ni này chỉ trong vòng vài tháng sau khi thọ tâm ấn đã đạt được quả vị .

Quý vị nghĩ rằng bố thí có tốt không ? (Có người trả lời : Đó không phải là cứu cánh). Không phải cứu cánh ! Chịu luân hồi sanh tử trong suốt chín mươi mốt vô lượng kiếp chỉ vì miếng vải . Thật là khủng khiếp ! Thật ra nếu lúc bà cúng dường bà xin được giải thoát thì bà sẽ được giải thoát trong một đời , không cần đến phước báu này . Tiếc rằng bà đã không cầu giải thoát khi bố thí . Bà bố thí vì muốn được giàu có trong đời sau .

Việc này do lỗi tại ai vậy ? Có phải lỗi của bà ấy không ? Không ! Đó là lỗi của vị đệ tử của Phật . Vị tỳ kheo này không giới thiệu cho bà biết về pháp môn tối thượng , ông chỉ nói cho bà về công đức bố thí trong tam giới . Ông chỉ nói là , nếu bố thí sẽ được nhiều công đức ; do đó đã khơi dậy lòng tham của bà . Nếu ông nói rằng : "Bà đừng lo về cuộc sống nghèo nàn bây giờ . Trên trái đất này có một vị Phật sống . Nếu bà theo vị này tu hành để được giải thoát , thì ở trên thiên đàng sẽ có đủ mọi thứ châu báu cho bà , muốn gì cũng có . Dù giàu có đến đâu nhưng nếu như vẫn còn ở lại thế giới nầy thì vẫn không sao có thể bì được với cuộc sống ở Thiên Đàng , hay ở Niết Bàn".

Nếu như ông ta nói như vậy có phải là tốt hơn không ? Vì lý do đó mà Minh Sư không chú trọng vào sự bố thí hay cúng dường , e rằng sẽ khơi dậy lòng tham muốn phước báu tiền tài của quý vị . Đi đâu tôi cũng không nhấn mạnh vào sự bố thí . Dù có nói , tôi cũng thêm vào : trì giới , nhẫn nhục , tinh tấn , thiền định và trí huệ . Tôi sẽ nói bố thí chỉ là một phần , không có gì quan trọng cả . Tôi thường nói với quý vị bố thí không có gì là cao thượng cả vì chúng ta đến thế giới này với hai bàn tay trắng và ra đi cũng sẽ trắng tay . Chúng ta thiếu nợ thế giới này rất nhiều cho nên cho dù chúng ta có cho ai chút gì chỉ là để trả chút ít nợ nần mà thôi . Quý vị thật sự không thể kể đó là bố thí .

Cho nên , chúng ta có thể phân biệt giữa pháp môn tối thượng và pháp môn thông thường . Pháp môn thông thường sẽ khuyên mọi người bố thí để được phước báu vị lai ... rồi từ từ sẽ được về đến Niết Bàn . Chín mươi mốt vô lượng kiếp ! A Di Đà Phật ! Quý vị có biết chín mươi mốt vô lượng kiếp là bao lâu không ? Chín mươi mốt đời chúng ta còn không chịu nổi , huống chi là chín mươi mốt vô lượng kiếp .

Mỗi lần sanh ra , dù giàu sang cách mấy , chúng ta cũng phải trải qua sanh , lão , bệnh , tử . Chúng ta phải chịu đau khổ mỗi khi sanh ra đời , khi già yếu , khi bệnh hoạn , và còn đau đớn hơn nữa khi phải chịu sự sanh ly , tử biệt . Trong cuộc sống giữa khoảng thời gian của sanh và tử , chúng ta còn chịu nhiều sự bất công , chịu nhiều đau khổ dù nặng hay nhẹ , trải qua nhiều cảm xúc đột ngột và chứng kiến nhiều cảnh tượng đau lòng . Sống đến chín mươi mốt vô lượng kiếp kiểu này thật không đáng sống chút nào .

Nếu trí huệ của quý vị không khai mở , không nghĩ đến cứu cánh giải thoát , thì tu cách gì cũng không đến đâu cả . Tu như vậy có ích lợi gì nếu chúng ta chỉ lẩn quẩn trong tam giới ? Được làm vua cũng vậy , vẫn phải chịu sanh , lão , bệnh , tử ; vẫn bị nhức đầu và chịu nhiều phiền não chất chồng của thế giới này . Cho nên quý vị phải hiểu rằng , pháp môn tối thượng rất khác với những pháp môn bình thường của tam giới . Bất cứ nghĩ tới mục đích gì , chúng ta đều sẽ đạt được . Bất cứ đều gì chúng ta mong muốn thật sự tận đáy lòng , trong tâm hồn , trong trí huệ , không sớm thì muộn chúng ta sẽ đạt được .

Khi người đàn bà nghèo khổ đó cúng dường , bà chưa được gặp Đức Phật . Bà chỉ nghe vị tỳ kheo nói rằng bố thí sẽ đem đến quả báu giàu sang . Không ai nói cho bà biết có cách tốt hơn . Khi nghe vị tỳ kheo nói về bố thí và phước báu giàu sang , bà nghĩ rằng điều này rất tốt , chắc phải là sự thật . Vì vậy bà liền tin ngay lập tức và ước nguyện điều này . Quý vị phải biết rằng bà đã đặt hết tất cả năng lực , tư tưởng , lời nói và hành động vào điều ước lúc đó . Và cũng vì vậy , bà đã phải trở lại chín mươi mốt vô lượng kiếp để hưởng phước báu này .

Lời khuyên đó phát ra từ miệng của một cao tăng tu hành rất cao và công đức sâu dầy , nên nó có lực lượng và gây nên một ấn tượng mạnh mẽ . Đây là lần đầu tiên bà nghe được những lời nói tốt lành như vậy . Bà đã khổ cả đời rồi , bây giờ nghe được có một phương cách tốt đẹp có thể làm giảm bớt đau khổ trong tương lai , dĩ nhiên là bà để hết tinh thần vàp sự ước muốn này .

Quý vị không thể để hết thân khẩu ý vào một điều gì , trừ phi quý vị là một người đại tu hành . Nếu không , lực lượng của quý vị sẽ bị dồn hết vào lời nguyện quý vị đã đặt thành . Dù bà ấy sau đó có gặp Phật đi nữa , cũng đã quá muộn rồi . Tất cả tinh lực của bà đã đặt hết vào điều ước được phước báu về sau . Cho nên bà phải ở lại chín mươi mốt vô lượng kiếp để hưởng phước báu này . May thay bà gặp được Phật và tỉnh ngộ được một chút . Nhưng lúc đó tinh lực của bà không còn được bao nhiêu , cho nên bà phải luân hồi chín mươi mốt vô lượng kiếp . Chúng ta có thể hại người bằng cách này , quý vị có thấy chưa ?

Kinh Phật có nói rằng : người bố thí , tâm phải trong sạch , hoan hỷ và bất vụ lợi . Người nhận của bố thí cũng vậy , cũng phải bất vụ lợi , hoan hỷ nhận và với tấm lòng trong sạch ; có như vậy cả hai đều nhận được phước báu . Cả người bố thí lẫn người nhận đều cũng phải như vậy . Và chính vì không được như vậy nên bà ta phải tái sanh chín mươi mốt vô lượng kiếp trước khi đạt được quả vị A La Hán . Nếu phải chờ đến chín mươi mốt vô lượng kiếp mới được giải thoát thì thật là đáng sợ . Phải trải qua đến chín mươi mốt vô lượng kiếp cũng gần như là quý vị không cần phải tu nữa .

Thật ra bà đâu có được phước báu gì . Bà đã gặp được Đức Phật , nhưng bà phải chờ chín mươi mốt vô lượng kiếp mới được giải thoát . Trong khi quý vị gặp được Phật là có thể một đời giải thoát . Cái không may của bà là gặp được một đệ tử của Đức Phật trước và tập trung tất cả tinh lực vào sự mong ước đó , không biết rằng có một phương cách tốt hơn .

Vì vậy khi quý vị đi ra ngoài giảng pháp , đừng đề cập về những điều vô ích nầy , đừng khơi dậy lòng tham hay ước muốn về vật chất trong tam giới . Quý vị nên khuyên bảo người ta hướng về mục tiêu tức khắc giải thoát . Nếu họ không nghe thì thôi . Họ có thể tìm công đức và phước báu ở những nơi khác hay từ những pháp môn khác , do người khác giới thiệu . Chúng ta không nên dạy người khác làm những điều vô ích này . "Trước hết các con hãy tìm đến Thiên Quốc thì các con sẽ được tất cả những thứ khác". Thật sự là như vậy , cho nên khuyên người ta làm những hành động nhỏ nhoi đó để được hưởng những phước báu không đáng gì thì có ích gì đâu . Nó chỉ tạo chướng ngại cho họ thôi . Thế nên , nếu có ai khuyên người khác bố thí để được phước báu những kiếp sau , thì họ thật sự làm hại người ta vô cùng . Nhưng những người đó không biết lại rất lấy làm hãnh diện và đắc ý tưởng rằng họ rất là vĩ đại .

Thật là dễ sợ ! Họ đã tạo nghiệp chướng mà chính họ không biết , mà lại đắc ý về chuyện đó . Nếu chính baen thân họ bố thí và cảm thấy vui vẻ sẽ được luân hồi sinh tử trong chín mươi mốt vô lượng kiếp thì chúng ta không còn gì để nói nữa . Còn không nếu họ diều dắt tất cả mọi người , hàng triệu người hay hàng tỉ người cùng làm giống vậy vì tiếng tăm , lợi lộc , và phước báu đời sau thì thật là khủng khiếp ! Khủng khiếp hơn cả là họ làm cản trở người khác không được giải thoát .

Điều quan trọng nhất trong sự tu hành là có một khái niệm đúng đắn và một phương pháp tu hành chính đáng . Được như vậy rồi thì đã đủ cho chúng ta sống một cuộc sống hết sức bình thường . Những thành kiến sai lạc và những phương pháp tu hành không đúng đắn chỉ đem lại khó khăn cho chúng ta mà thôi .