Giấc Mơ Mỹ
Phan Thị Thu Loan


Lâm là cô gái dong dỏng cao, nước da bồ quân đậm đà, sống mũi thẳng với cặp mắt sáng, đôi môi mọng gợi cảm. Thứ nhan sắc mà người ngoại quốc rất ưa nhìn. Bởi thế khi John gặp cô lần đầu tại một khách sạn nổi tiếng bên sông Hương thì hắn đã bị hút mất hồn vía. Hắn theo Lâm sát rạt và trong lúc cô đang dọn bàn ăn thì hắn buông vài câu chào hỏi làm quen. Với cái vốn tiếng Anh bập bẹ của một tiếp viên nhà hàng, Lâm cũng khiến cho John khoái chí. Chỉ sau vài hôm hắn đã ngỏ lời yêu và đòi cưới Lâm làm vợ.
Thực ra John không phải là một người Mỹ lãng mạn và ngờ nghệch, hắn từng ở Việt Nam trong một đơn vị biệt động gần sân bay Phú Bài. Trên lương tâm hắn hẳn đã có vài linh hồn khóc than đòi trả mạng. Sau chiến tranh hắn trở lại Việt Nam đã vài lần, song không phải để thăm hay trợ giúp người dân nơi hắn từng bắn giết mà đơn giản chỉ là để tìm mua những phù hiệu, bảng tên, kỷ vật cũ... tóm lại là những gì liên quan đến lính Mỹ còn sót lại đem về bán cho đồng đội, những kẻ đã từng tham chiến tại Việt Nam, muốn sưu tầm những kỷ vật của một thời trai trẻ nhưng chưa đủ can đảm quay lại chốn này.
Đó là những phi vụ mua bán khá béo bở. Số tiền thu được sau mỗi chuyến đi đủ cho hắn tiêu xài một thời gian và chuẩn bị cho một chuyến đi mới. Sau khi đã chán cái không khí quay cuồng bên kia trái đất, hắn trở lại Việt Nam bằng những chuyến du lịch dài ngày. Mặc kệ những đồng hương đau đớn, xót xa với mặc cảm đã bắt buộc phải có mặt trong cuộc chiến tàn khốc năm xưa, hắn khoan khoái tận hưởng cảm giác dễ chịu với sự hiếu khách, thân mật của người bản địa. Lâu dần đâm nghiện, hắn thấy thích nói chuyện với người Việt, đến nỗi nảy ra ý định lấy vợ khi vừa nhìn thấy Lâm. Trong sự tính toán của hắn, Lâm sẽ là cầu nối an toàn cho sự buôn bán lâu dài và là lý do chính đáng cho những cuộc viếng thăm đất nước này. Hắn đã hơi ngán ngại mỗi khi bắt gặp cặp mắt nghiêm nghị của người công an xuất nhập cảnh. Cặp mắt sắc lạnh của anh ta nhìn những con dấu thị thực nối tiếp nhau rồi lại soi thẳng vào đáy mắt hắn. Đó là cảm giác khó chịu duy nhất khi hắn đến cái thành phố êm ả bên bờ sông Hương này.
Hắn đã gặp may. Lâm đang nuôi một giấc mơ Mỹ. Như nhiều cô gái có nhan sắc cô vẫn đinh ninh lấy chồng ngoại quốc là tột đỉnh hạnh phúc. Cô cũng đã quá chán ngán việc dan díu với một anh chàng có vợ, cho dù anh ta giàu và thực lòng yêu thích cô. Lâm muốn làm lại từ đầu đoạn đời đã rách nát của mình và còn gì hơn nữa là vá víu lại mảnh đời ấy bằng cuộc hôn nhân với một người Mỹ. Lâm nhận lời lấy John sau một lần chối từ cho có lệ và đến lượt John cảm thấy mình may mắn nhất trên đời.
Song đồng tiền nào cũng có hai mặt. Việc tác hợp của họ không phải không gặp trở ngại. Thậm chí nhiều là khác. Đầu tiên là việc anh chàng Sinh, người mà Lâm đang chung chăn gối, biết được mối quan hệ của cô và John qua mạng lưới tiếp viên nhà hàng đang tím mặt vì ghen tỵ với sự may mắn của Lâm. Anh ta làm mình làm mẩy, đòi gặp John để làm cho ra lẽ khiến Lâm hoảng hốt. Sợ anh chàng họ Sở này làm tan vỡ giấc mơ đẹp của mình, Lâm bèn thuyết phục anh ta rằng đây chỉ là một cách để nhập cư vào Mỹ và cô thề sống thề chết sẽ bảo lãnh cho Sinh sang đó, sau khi cô trở thành công dân của thiên đường mặt đất ấy. Lâm sẽ bỏ John để lấy Sinh nếu anh ta muốn, chí ít thì họ cũng tiếp tục cuộc tình đang phải dở dang này. Biết chẳng thể bỏ ngay người vợ đã từng nuôi mình ăn học thành tài và hiện đang chu cấp phần lớn chi tiêu cho mình để lấy Lâm, Sinh bèn đồng ý với điều kiện sẽ tố cáo Lâm với John nếu cô ta thất hứa. Lâm gật đầu, nhẹ nhõm hẳn với cảm giác đã nhổ được một cái gai khỏi vết thương đang sưng tấy.
Lâm và Sinh đâu biết rằng John đã có được thông tin về cuộc tình của hai người sau buổi nói chuyện với một cô bạn đồng nghiệp của Lâm. Báo hại cho Lâm phải ràng buộc với một lời hứa nguy hiểm như quả bom nổ chậm treo lơ lửng trên hạnh phúc còn rất mong manh của mình. Sau một cơn mưa nước mắt khi John hỏi thẳng về Sinh, Lâm kể rằng Sinh lừa gạt cô, không cho cô biết mình đã có vợ, khi phát hiện ra sự thật thì mọi chuyện đã muộn màng... Mất đời con gái, Lâm đành phải sống nhờ vào Sinh và đợi ngày được giải thoát! Không biết John nghĩ thế nào nhưng kết cục hắn bảo Lâm rằng hắn chính là người sẽ giải thoát cho cô. Khỏi phải nói Lâm vui sướng ra sao khi nghe những lời nói đó và để bày tỏ niềm biết ơn của mình, Lâm đã dâng hiến cho John trọn vẹn. Họ thuê một khách sạn khác sang trọng hơn và Lâm không bao giờ bước chân trở lại nơi làm việc cũ. “Mình đã được nâng cấp rồi”, Lâm tự nhủ và cũng không còn lo lắng gì đến lời hứa với Sinh. John đã chấp nhận, thế mà hay, khỏi phải bận lòng! Nhưng Lâm chợt lạnh người khi nhớ lại vẻ mặt thâm thúy của Sinh khi nói rằng sẽ tố cáo Lâm. Người ta không dùng chữ ấy khi nói về lầm lỗi của mình, đó chỉ có thể là nói riêng về Lâm thôi. Không, thà chết chứ cô không thể để Sinh nói ra chuyện đó! Lâm, một cô gái có nhan sắc mặn mòi, phải ràng buộc với Sinh, một kẻ đã có vợ, chán vợ nhưng không dám bỏ vợ dù đã nhiều lần hứa hẹn. Lâm đã phải cam chịu thiệt thòi chỉ vì Sinh biết một bí mật nhục nhã của đời cô...
Lâm không phải là một người thuần Việt. Sống mũi thẳng, đôi mắt to, nước da nâu huyền bí của cô là chứng tích của một tội ác chiến tranh. Mẹ cô đã bị hiếp trong một trận Mỹ càn và Lâm là hậu quả. Đau đớn và tuyệt vọng nhưng mẹ Lâm vẫn rất yêu thương Lâm - đứa con lai có khuôn mặt giống người cha khốn nạn có nước da nâu đỏ, mái tóc sẫm màu. Lâm không phải là đứa trẻ lạc loài duy nhất trong cái xã hội “nhất đĩ, nhì Mỹ” lúc bấy giờ: Con lai Mỹ nhan nhản khắp nơi đủ mọi màu da, sắc tóc. Nhưng mẹ Lâm tủi hổ với người làng đã bế Lâm bỏ ra thành phố lang thang làm mướn nuôi con. Rồi cũng có một ngày hạnh phúc mỉm cười với mẹ con Lâm. Đúng ra là với mẹ Lâm thôi vì bà đã tưởng thế, còn với Lâm đó là chuỗi ngày nhục nhã, đắng cay, đầy nước mắt. Người chủ tiệm tạp hóa góa vợ nơi mẹ Lâm làm thuê đã sớm nhận ra nhan sắc chưa hẳn tàn phai của người đàn bà trẻ và nhất là vẻ đẹp đầy hứa hẹn của đứa con. Gã đã ngỏ lời và mẹ Lâm trở thành vợ không cưới hỏi của gã, một thứ người ở được trả công bằng hai bữa ăn và chỗ ngủ. Bù lại bà phải phục dịch tính ham hố nhục dục vô độ của gã chồng hờ...
Rồi điều phải đến đã đến, một ngày nọ đi chợ về sớm, mẹ Lâm chết giấc khi thấy cửa hiệu khép chặt và trên giường ngủ của họ gã chồng đang đè nghiến Lâm xuống mặc cho cô bé khóc lóc, kêu la... Người đàn bà hai lần nhục nhã ấy không thể chịu đựng nổi, bà xách luôn cái cối đá nhỏ mới mua về để giã tỏi nện ngay lên đầu gã. Máu phụt ra, gã ngất lịm. Mẹ Lâm hoa mắt, lôi Lâm dậy, mặc quần áo cho con sau khi đã chùi vội đám máu tươi trên người Lâm. Họ cuống cuồng bỏ trốn. Năm ấy Lâm mới mười ba tuổi!
Về làng rồi, họ nem nép sống trong lo sợ. May mà người hàng phố không biết mẹ con Lâm từ đâu trôi dạt tới nên họ thoát nạn. Duy chỉ có người đàn bà hàng xóm tò mò đoán biết được những lần gã bố dượng cưỡng bức Lâm qua những tiếng quát nạt, dỗ dành cố nén của gã và tiếng la khóc của Lâm. Chính bà ta đã đánh tiếng cho mẹ Lâm biết mà về sớm trong buổi sáng định mệnh kia...
Vậy mà không hiểu sao Sinh lại biết toàn bộ sự việc ấy. Khi Lâm nói rằng nếu Sinh không bỏ vợ được thì Lâm sẽ bỏ anh ta, Sinh cười, không tin: “Cô làm răng mà bỏ được tui! Bỏ tui thì ai dám chứa cô? Huế nhỏ lắm, không che đậy được mô”. Lâm gạn hỏi và hiểu rằng Sinh đã biết mọi sự. Thì ra người đàn bà hàng xóm nọ vốn có họ hàng với Sinh. Một lần về quê đúng dịp mẹ Lâm chết, bà đã nhận ra Lâm đang khóc lóc bên quan tài. Chính tiếng khóc tắc nghẹn của Lâm khiến bà để ý vì nó gợi lại ký ức ghê sợ năm xưa... Biết Sinh dan díu với Lâm bà buộc phải kể hết cho anh ta. Đây cũng là một lý do khiến Sinh không thể nào cưới Lâm được. Dẫu sao thì Lâm vẫn phải hai lần biết ơn bà bởi đã góp phần giải thoát cho Lâm và không tố cáo mẹ con Lâm với cảnh sát...
Lâm giục John làm đám cưới. John đồng ý ngay vì đó cũng là điều hắn muốn. Đống hàng hóa phong phú do có Lâm góp phần giao dịch đang chờ hắn mang về Mỹ để biến thành đô la trang trải cho những khoản “tình phí” thời gian gần đây. Hắn hỏi Lâm thủ tục kết hôn tại Việt Nam và muốn viếng thăm gia đình Lâm trước khi cưới. Lâm đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này. Cô nói cha mẹ cô đã mất tích trong chiến tranh, cô chỉ còn lại một mình. Chỉ cần xong thủ tục hành chính và một bữa tiệc tại khách sạn là đủ. Mọi việc đều nên đơn giản, mặc dù xưa nay đám cưới ở Huế đòi hỏi nhiều nghi lễ khá rườm rà. Riêng tiệc đãi khách phải thật to và thật sang. Cô muốn được nở mày nở mặt trước người quen, nhất là với đám bạn tiếp viên đầy đố kỵ. Cô sẽ mời tất cả mọi người để họ thấy rằng cô đâu phải là kẻ bỏ đi! Hai người đang ráo riết chuẩn bị cho lễ cưới thì bất ngờ một vị khách không mời xuất hiện như từ trên trời rơi xuống. Không, từ địa ngục chui lên thì đúng hơn bởi người đó chính là bố dượng hờ của Lâm!
Gã chờ Lâm từ mấy hôm nay, rình xem lúc nào cô chỉ ở một mình. Gã đã thuê căn phòng đối diện với căn phòng của John và Lâm. Gã ra vào kín đáo không để cho Lâm thấy, nhưng từ con mắt nhỏ trên cửa phòng mình gã quan sát không ngừng. Gã thất vọng vì bao giờ John và Lâm cũng rời phòng và trở về cùng với nhau. Gã đã nhẩm đến thuộc lòng từng câu sẽ nói với Lâm và hình dung nét mặt kinh hoàng của cô khi gã xuất hiện. Đúng lúc gã đã bắt đầu nản chí thì cánh cửa phòng Lâm chợt mở. John đi ra một mình, mặc đồ bơi, tay cầm chiếc túi bạt đựng áo quần. Hắn đi tắm ở bể bơi dưới vườn. “Rất tốt”, gã nghĩ, như vậy gã vừa nói chuyện với Lâm vừa quan sát được John khi hắn chuẩn bị lên phòng. Gã đẩy nhẹ cánh cửa và thấy mình đã ở trong phòng Lâm. Cô đang say sưa với giấc ngủ trưa muộn màng, khuôn mặt đẹp dãn ra sau cơn hoan lạc làm gã nổi điên. Cố ghìm cơn ghen xuống gã tự nhủ : “Bình tĩnh! Khéo hỏng việc mất”. Nhẹ nhàng tiến đến bên Lâm gã từ từ đặt bàn tay cứng như sắt lên miệng cô...
Lâm tỉnh dậy ngay. Tim cô như ngừng đập khi nhận ra gã. Lâm đờ người ra không cử động được như con cua bất lực trước một con ếch. Cô tưởng mình vừa sa xuống địa ngục. Đối với cô gã là người đã chết. Cô không thể quên cảnh gã ngã vật xuống khi bị cái cối đá đập vào đầu. Nhưng bên tai cô vang lên lời nói sống động của gã :”Đừng sợ! Tui muốn nói chuyện với cô”. Lâm hiểu rằng gã chưa chết và ký ức kinh hoàng về những lần bị lạm dụng sống lại. Cô vùng vẫy, muốn la hét nhưng tiếng kêu cứ tắc nghẹn trong bàn tay sắt của gã. “Tui ở phòng đối diện. Cô mặc đồ vô rồi qua ngay. Tui không muốn ông John bắt gặp tui ở đây. Nếu cô không nghe tui, đám cưới của cô sẽ bị hủy bỏ. Ông John sẽ biết tất cả!”. Dẫu đang thất thần vì sợ hãi Lâm vẫn hiểu rõ ý nghĩa lời nói của gã. Cô nằm im không cựa quậy. Gã nhấc tay lên và nhanh nhẹn bước khỏi phòng.
Lâm quay cuồng với bao ý nghĩ : Làm sao thoát ra khỏi tình cảnh này? Bỏ chạy và chịu mất tất cả, hay thú thật với John chuyện cả hai mẹ con cô đã ăn nằm với gã bố dượng? Không được! Viễn cảnh giấc mơ đổi đời sắp tan nát làm tim cô đau nhói. Không, cô sẽ sang phòng gã, sẽ van xin, sẽ chiều chuộng gã để gã buông tha cho cô. Dẫu gã thật đáng ghê tởm nhưng cô cũng không còn là cô thiếu nữ mười ba tuổi trinh trắng nữa. Cô sẽ làm tất cả để lấy được John! “Chẳng còn cơ hội khác nữa đâu...” Điệp khúc này cứ vang lên trong đầu khiến tim cô nhảy thình thịch. Cô cuống cuồng choàng chiếc váy lên người rồi chải vội mái tóc nâu sẫm, chỉ sợ John xuất hiện bất ngờ. Ra tới cửa, cô sực nhớ và quay lại bàn, viết vài chữ rằng cô ra phố có chút việc cần. Băng qua hành lang nhỏ, gõ gấp gáp cửa phòng đối diện, lập tức cô đã ở trong vòng tay gã.
Gã đăm đắm nhìn Lâm. Như một cái máy, chẳng nói chẳng rằng, cô kéo mạnh sợi dây cột vội. Chiếc váy mỏng rơi xuống để lộ một thân hình tuyệt mỹ... Cô nhắm mắt, nín thở, cố gạt đi cảm giác ghê sợ đang dâng lên cổ. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả! Gã đứng lặng, thở hổn hển nhưng không hề động đậy. Rồi đột nhiên gã bỏ đi, nhìn ra cửa sổ. Dưới vườn John vẫn đang vùng vẫy trong làn nước mát. Khi gã quay người lại thì Lâm đã mặc xong chiếc váy. Cô hỏi gã :
- Ông muốn chi ở tui ?
- Tiền! - Gã đáp gọn. - Tui bị bất lực từ sau cú đánh của mẹ cô. Tui cần tiền, còn cô sẽ rất giàu. Hãy đổi bí mật của chúng ta với giá mười ngàn đô la. Tui sẽ im lặng. Bằng không cô đừng trách!
- Nhưng tôi đào mô ra chừng đó tiền? - Lâm rên lên.
- Tui đã có cách. Cô nhận tui là cha, bị thất lạc trong chiến tranh, nay tìm lại được nhau. Tui sẽ thách cưới và hắn sẽ phải chung đủ mới cưới được cô!
- Trời ơi, ông ác lắm! Ước chi ngày đó ông chết cho rồi! - Lâm không nén được nỗi uất hận. Mặt gã nhơn nhơn:
- Cô không phải rủa, tui còn sống cũng như đã chết. Số tiền đó là tiền bồi thường đời đàn ông của tui...
- Còn đời con gái của tui thì răng ? - Lâm tức tối nhảy xổ vào gã cào cấu, gầm gừ như con thú hoang. Lập tức gã giơ bàn tay sắt bịt miệng cô lại.
- Im ngay! Hay cô muốn ông John biết tất cả?
- Không đời mô John tin lời ông. Tui sẽ nói là ông bịa chuyện để tống tiền.
- Nếu như tui không có người làm chứng đáng tin...
- Ai? Nói láo! Mẹ tui đã chết rồi, không ai biết cả.
- Có. Thằng Sinh và bà dì của hắn. Đủ chưa?
Lâm gục xuống như một thân cây bị đốn. Trong cuộc mưu sinh khắc nghiệt cô đã gặp nhiều bất trắc nhưng lần phản bội này quả là chua xót. Cô đành khuất phục và lặng lẽ trở về phòng
Cái tin Lâm tìm được cha khiến John mừng lắm. Dù sao thì hắn cũng cưới được một người vợ có gia đình đầy đủ như người khác. John hí hửng cùng Lâm đến thăm nhà cha vợ. Cái hiệu tạp hoá cũ nay đã được sửa sang lại, bày nhiều món hàng đẹp mắt. Gã bố dượng của Lâm hồ hởi ra đón hai người. Bên cạnh gã là một thanh niên sáng sủa, thông dịch viên mà gã đã thuê. Gã muốn cuộc nói chuyện với chàng rể được rõ ràng, đúng theo ý gã.
John gần té ngửa khi nghe số tiền thách cưới. Hắn lắp bắp như một kẻ cà lăm bẩm sinh và hỏi đi hỏi lại rằng điều hắn nghe có đúng không. “Ông muốn ... muốn... bán con gái à? Nhưng tôi... tôi... không định ... định mua”. Bực bội với chính mình hắn ngưng lại rồi bỗng nhiên rít lên: “Chúng tôi sẽ cưới nhau không cần đến sự cho phép của ông!”. Gã bố dượng cười: “Nếu tui không cho phép, con tui sẽ không dám lấy ông mô. Đúng không con gái?“ Lâm tức uất, muốn hét vào cái mặt đểu giả của gã nhưng không dám. Cô chỉ im lặng gật đầu.
John nhẩm tính rất nhanh giữa cái lợi và sự tốn kém. Rồi hắn nói rõ ràng bằng tiếng Việt: “Một nghìn đô, không thêm!”. Thì ra thói quen mặc cả khi mua bán với người Việt đã nhập vào hắn. Lâm xót xa nghe người ta ngã giá mình như một món hàng. Cuối cùng thì họ cũng thống nhất được với cái giá bốn ngàn đô la. John hằm hằm ra về, không thèm chào ai. Bên cạnh hắn Lâm im lặng như một cái bóng...
Cuối cùng thì đám cưới của họ cũng được tổ chức. Quan khách rất đông, ngoài dự kiến ban đầu của John vì còn có thêm bà con, họ hàng gã bố dượng. Gã muốn làm oai với mọi người vì có con rể Mỹ. Lâm xinh đẹp, tươi rói trong bộ áo cưới trắng muốt, còn John mặc sơ mi trắng, quần đen, ngang lưng quấn mấy vòng khăn đỏ. Tuy hơn Lâm gần hai mươi tuổi nhưng hôm nay trông hắn trẻ hẳn ra, nước da nâu đỏ mà John rất tự hào bữa nay bóng bẩy chứ không tím rịm như hôm mặc cả ở tiệm tạp hóa.
Đám bạn tiếp viên khoác bộ mặt tươi cười, ra sức lấy lòng Lâm. Họ khen Lâm xinh, áo cưới đẹp, bữa tiệc sang trọng... Lâm cười thầm, ngẩng cao khuôn mặt đẹp kiêu kỳ, đi lại giữa đám quan khách như con công lượn giữa bầy gà. Quá hạnh phúc nên Lâm không nhìn thấy Sinh đứng sững bên kia sảnh nhìn cô với vẻ mặt vừa cay cú vừa thâm hiểm.
Sau lễ cưới John mừng rơn khi Lâm cho biết mình đã có thai. Hắn chuẩn bị về nước lo thủ tục bảo lãnh cho Lâm . Họ thuê một căn nhà vườn nho nhỏ xinh xắn bên sông Hương. Sau khi John đi rồi Lâm chăm chút cái bầu với niềm hạnh phúc như ấp ủ giấc mơ đã gần thành hiện thực. Chỉ cần ít tháng nữa thôi Lâm sẽ rời xứ sở này, với Lâm vậy là chấm dứt tất cả buồn khổ của kiếp người mà Lâm đã mang nặng từ lúc chưa được sinh ra...
Sáu tháng sau John mới quay lại. Sáu tháng trời đằng đẵng Lâm nhốt mình trong căn nhà nhỏ không hề đi ra ngoài. Không phải là không có lý do. Lâm giấu không cho ai biết mình ở đây, ngoài cô giúp việc mà John trả lương khá hậu hĩnh để mua sự im lặng. Lâm sợ Sinh và gã bố dượng tiếp tục quậy phá cô. Huế khá nhỏ để che dấu một bí mật như thế, không hiểu sao Lâm được sống yên lành trong suốt nửa năm. “Cuối cùng họ cũng đã quên ta!”, cô sung sướng tự nhủ, đâu có ngờ tới tấm lưới thâm độc mà gã bố dượng và Sinh đang tiếp tục dệt để bẫy Lâm - con mồi đã trở nên béo tốt theo cả nghĩa bóng và nghĩa đen.
Những tháng cuối cùng của kỳ thai nghén John ở lại cùng Lâm. Họ đợi giấy phép xuất nhập cảnh. Tới khi Lâm sinh hạ một bé gái, thủ tục vẫn chưa xong. Đành phải chờ xin phép cho cả Marry nữa. Cô bé giống cha như lột khiến John vô cùng thích thú. Hắn cao hứng nói với Lâm: “Con gái tốt lắm! Bên Mỹ đàn bà số một, trẻ nhỏ thứ hai, chó xếp thứ ba, đàn ông thứ chót!” Lâm lườm yêu hắn, thấy mình có uy thế với chồng rồi chứ không lép vế như trước nữa.
Rồi ngày ra đi đã đến. Lâm cùng Jhon rời Việt Nam trên chiếc Boing sang trọng. Lâm tự hào bế đứa bé bước lên thang máy bay trước những con mắt thèm muốn của các cô tiếp viên hàng không. John theo sau, tay xách lỉnh kỉnh đồ lặt vặt dành cho Marry trong chuyến bay dài. Ngắm nhìn con gái đang say ngủ Lâm mỉm cười: Giấc mơ đẹp của Lâm giờ đã trở thành hiện thực!
Lâm có hạnh phúc cùng chồng con ở nước Mỹ không? Chẳng ai biết cả nhưng một buổi chiều sau đó vài tháng, nhóm tiếp viên hàng không sân bay Tân Sơn Nhất bỗng nhận ra John và Lâm trên chuyến bay trở lại Việt Nam. Họ không mang theo con gái và không nhìn nhau âu yếm như lần bay trước. Lâm có vẻ buồn, mắt thâm quầng như người mất ngủ dài ngày. John lạnh lùng, thô lỗ với cả những người phục vụ. Họ ngạc nhiên nhìn hai người hành khách kỳ cục với vẻ khó hiểu. Một tuần sau lại chính số tiếp viên đó thấy Lâm chạy vào sảnh sân bay, mắt ướt nhoè nhoẹt! Cô hốt hoảng cuống cuồng hỏi thăm danh sách khách bay sang Mỹ hai hôm nay có tên John không? Người trực ban sân bay mở máy kiểm tra: John vừa rời Việt nam trong chuyến bay buổi sáng! Lâm oà lên khóc. Cô đã bị bỏ rơi!
Như một người điên liều mạng, Lâm gào lên, khóc than cho số phận hẩm hiu của mình. Thế là hết! John đã lừa cô trở về đây rồi bỏ mặc, sau khi đã đem theo toàn bộ tiền bạc, tư trang và hộ chiếu của hai người. Mất chồng, mất đứa con yêu thương đã khiến Lâm hoá dại. Người ta xúm lại nghe Lâm kể lể. Vài người từ tâm khuyên Lâm nhờ Công an sân bay xác nhận sự việc để có căn cứ xin Đại sứ quán Mỹ cho phép nhập cảnh. Cầm giấy xác nhận trong tay Lâm thất thểu bước đi vô định. Trong chiếc túi xách tay Lâm chỉ còn số tiền đủ mua một chiếc vé tàu về Huế!
Trên chuyến tàu tối hôm ấy Lâm không sao ngủ được. Những ngày sống tại Mỹ như cuốn phim chiếu chậm trong óc cô. Vừa sang đến nơi, cả nhà John ra đón họ tận sân bay: Mẹ, chị và em trai của John đều có mặt. Họ ôm hôn John và đứa bé, nhưng lại khá lạnh nhạt với Lâm, cô con dâu có vẻ mặt lai Á Đông xa lạ. Hình như quyết định của John khi lấy vợ Việt Nam không được họ tán đồng. Nhưng không sao, có John và Marry là quá đủ! Lâm tỏ vẻ bất cần nghĩ vậy. Chỉ mấy ngày sau Lâm thấy mình sai lầm. Gia đình John xét nét Lâm đủ thứ: nào là không biết giao tiếp, nào là chăm con không đúng cách, nào là ăn mặc không hợp thời... Nói tóm lại là chẳng ra gì! Lâm không hiểu hết những gì họ trao đổi với nhau nhưng qua thái độ của họ, Lâm khổ sở lắm. John biết vậy nên một tuần sau họ dọn ra ở riêng tại ngôi nhà nghỉ đông của gia đình John trong một thị trấn nhỏ, nơi có khá nhiều người Việt sinh sống. Lâm đỡ buồn hơn, hàng ngày đi chợ, gặp vài người đồng hương, chăm sóc Marry và đợi John đi làm về. Những tưởng đã được yên thân thì bỗng đâu giông gió ập đến. Bắt đầu là bức thư của Sinh, hắn nhắc lại lời Lâm đã hứa, tiếp đó là cú điện thoại của gã bố dượng, đòi Lâm phải tiếp tục chi tiền. “Cô đã thành bà chủ, lẽ đâu không nhớ tới người đã cưu mang mẹ con cô trong chiến tranh! Nay một bước lên bà, phải trả giá chứ!” Lâm bàng hoàng buông rơi điện thoại. Cô đâu có ngờ một trong những người Việt mới nhập cảnh đã nhìn thấy cô và tin cho Sinh biết. Bởi hễ nghe ai sắp qua Mỹ, hắn đều đến nhờ tìm giúp tông tích của Lâm.
Như một con thú đã cùng đường, Lâm quyết định nói hết sự thật với John. Dù sao Lâm cũng đã là vợ chính thức của John, là mẹ của Marry. Qua những ngày chung sống. John cũng tỏ ra yêu quý Lâm. Nghĩ thế nên sau vài lần bị gã bố dượng và Sinh hối thúc, đe dọa, Lâm đã đánh liều kể toàn bộ cuộc đời của mình cho John nghe...
Lâm không dám nghĩ tiếp nữa, nhưng ký ức nóng hổi vẫn tiếp tục giày vò cô... John nghiến răng, mắt trợn trừng, nhìn Lâm như lạc tròng. Hắn nặng nhọc thốt lên: "Tao giết! Giết! Giết hết!" Mỗi từ trong điệp khúc ấy lại được điểm nhịp bằng một cái chỉ tay: hết vào Lâm, vào đứa con, rồi vào ngực mình. Lâm điếng hồn vì quá hãi hùng, nhìn John đang gục mặt vào hai tay khóc nghẹn ...
Từ hôm đó họ không còn chung chăn gối nữa. Đứa con đã được John gửi về nhà mẹ. Đột ngột phải ngưng cho con bú, ngực Lâm cương nhức. Nhưng nỗi nhớ con còn lớn hơn nỗi đau thể xác. Lâm không có tiền để đi tầu tới quận Cam thăm con. John đã mang theo người đến đồng tiền lẻ cuối cùng. Sẩm tối, hắn mang về cho Lâm một túi đồ ăn nguội, ném lên bàn ăn và sang phòng khách nằm dài. Lâm len lét ăn vội bữa ăn khốn khổ và cất vào tủ lạnh một phần cho trưa mai. Lâm không thể chết, cô phải sống để gặp lại con mình! Ý nghĩ ấy giúp Lâm từ bỏ ý định tự đâm một nhát dao vào ngực.
Cứ như vậy cho đến một tuần sau, John bảo Lâm họ sẽ quay lại Việt nam. Lâm không dám hỏi lý do song John nói: “Cần tiền! Về mua ít đồ lính sang bán”. Lâm buồn nỗi phải xa con nhưng lại mừng vì John đã lo chuyện làm ăn. “Rồi hắn sẽ nguôi đi” - Lâm nghĩ. “Rồi mọi việc sẽ trở lại như xưa” - Lâm hy vọng...
Nhưng mọi việc không như Lâm mong muốn. Về đến Tân Sơn Nhất, John mua vé đi Huế ngay. Hắn đưa cho Lâm ít tiền rồi bảo cô đi tìm hàng trước.”Khi nào gom đủ số, báo để tôi trả tiền!”. Hắn thuê căn phòng nhỏ tại một khách sạn xa thành phố và ngay tối đó hắn bỏ cô lại một mình. ”Tôi có việc phải giải quyết, đừng đợi tôi!”. Lâm hãi hùng nhớ lại những từ “Giết! Giết!”... “Trời ơi! Hắn tìm Sinh và gã bố dượng để trả hận!” Lâm nghĩ, suốt đêm tưởng tượng ra những cảnh đẫm máu. Cô rộc người đi, mắt trũng xuống.
Năm hôm sau John xuất hiện. Lâm mừng rỡ nhưng không dám vồ vập. Hắn bước vào, nhìn Lâm bằng ánh mắt đau đớn, khác hẳn vẻ hung bạo gần đây. Lâm không sao hiểu nổi hành động cuối cùng của hắn: John bước lại gần Lâm, nhẹ nhàng gỡ bỏ chiếc áo choàng mặc trong nhà của Lâm ra và đăm đăm nhìn vào ngực cô. Như người bị ma ám, hắn bưng mặt rú lên, hai bàn tay run bần bật. Lâm kinh hoàng quỳ thụp xuống.
Jhon bỏ đi, không nói với cô một lời. Quá đỗi lạ lùng, cô thao thức suốt đêm. Ngày hôm sau nữa hắn không về. Đêm hôm đó một cảm giác lo sợ cứ bóp nghẹt trái tim Lâm. Sáng ra người phục vụ vào phòng đưa cho cô một bức fax từ bưu điện sân bay Tân Sơn Nhất. Bức fax chỉ vỏn vẹn dòng chữ: “Vĩnh biệt!”. Đầu óc quay cuồng, Lâm moi hết số tiền John đưa cho cô, mua vé đi Tân Sơn Nhất ngay trong buổi sáng ấy...
...Và bây giờ Lâm đang trở về Huế, trên chuyến tàu đêm. Cô đi tìm một sự giúp đỡ dẫu là vô vọng. Cô phải qua Mỹ bằng mọi giá! Cô sẽ kiện John! Phải đòi lại con! Muốn sang Mỹ cần có tiền. Cô nghĩ đến Sinh, đến gã bố dượng. Chính họ đã đẩy cô vào bước đường cùng. Nếu họ chưa bị John giết thì họ phải giúp cô! Nếu không, cô sẽ kết liễu đời những tên đểu cáng đó!
Nhưng người quen cuối cùng mà cô gặp không phải là họ. Không phải vì họ đã bị John giết chết. Số phận đã sắp đặt để cô gặp trên chuyến tàu định mệnh này một chứng nhân cuối cùng: người đàn bà cùng quê đã chứng kiến cảnh mẹ Lâm bị John hãm hiếp!
Thì ra mấy ngày qua hắn trở về làng cũ, tìm bằng được người thiếu phụ ấy - cô gái năm xưa đã cuống cuồng bỏ chạy khi thấy hắn lồm cồm bò dậy, trên mặt đất là mẹ Lâm nằm ngất lịm... Dẫu chỉ giáp mặt trong khoảnh khắc ghê rợn đó, bà vẫn không thể quên mặt Jhon với nước da nâu đỏ và mái tóc sẫm màu. Hắn nhờ bà dẫn ra mộ mẹ Lâm, người đã bị hắn tước đoạt đời con gái. Hắn ôm mặt khóc rưng rức bên nấm mộ làm bà cũng thấy tội nghiệp. "Tên ác nhơn nớ đã sám hối. Chừ thì mẹ cô đỡ cực lòng rồi!". Bà hồn hậu kể.
Lâm thở dốc, hỏi bà có biết tên hắn không? "Rôn hay Don chi đó...". Lâm lẩy bẩy moi túi xách, đưa cho bà xem bức ảnh chụp hắn với Lâm và Marry. "Đúng là hắn đó!", bà reo lên, rồi tái mặt: "Cô gặp hắn rồi hả? Hắn là chi với cô?". Lâm ngất đi, không hay biết gì nữa... Khi tỉnh lại cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Lâm chợt hiểu vì sao sau khi nghe cô kể hết chuyện đời mình Jhon đã đưa cô đi thử máu ngay.
Đêm hôm ấy, cô trốn khỏi bệnh viện, lang thang mãi bên bờ sông Hương...
Phải rồi, không còn nghi ngờ gì nữa! Hắn đã bưng mặt rú lên khi mở áo Lâm ra... Lâm có khuôn mặt giống cha và vóc dáng giống mẹ, nhất là bộ ngực với nốt ruồi son làm duyên bên trái, chính chỗ có trái tim!
Ba hôm sau, dân Huế sửng sốt nghe tin ghe khách vớt được xác một cô gái trên sông Hương. Khuôn mặt người ấy đã trương lên. Nhưng cặp mắt vẫn he hé mở, như đang dõi theo những giấc mơ dài...


Phan Thị Thu Loan.