CHƯƠNG I

HÌNH-NHI HẠ-HỌC

GIÁO-LÝ CÔNG-TRUYỀN

_____________

4 tháng 9 Bính-Tý

THÁNH-TỰA

Thi
ĐỘNG lòng thương xót buổi đời nguy,

ĐÌNH hội Phật Tiên đã mấy kỳ,

HỒ điệp mê mang chưa tỉnh thức,

ĐẠI TIÊN TRƯỞNG giáng hoát vô-vi.

Bần-Đạo chào chư đạo-tâm. Bần-Đạo đắc lịnh giáng đàn trước phô diễn đôi lời Đạo-Đức hầu giác ngộ chúng sanh thức tỉnh tâm hồn mà truy tầm nguồn cội, sau nữa mừng Đại-Đạo ban hành quyển ĐẠI-THỪA CHƠN-GIÁO để minh truyền diệu pháp độ rỗi nguyên-nhân, thoát kiếp luân-hồi, huờn nguyên phản bổn.

Thi
ĐẠI đức Nam Phương hóa Đạo Huỳnh,

THỪA cơ mật nhiệm thức tâm linh,

CHƠN truyền đạo chuyển qui linh tánh,

GIÁO dục hồn dân trí huệ minh.

Bài
Minh Chơn-Đạo thời kỳ mạt kiếp,

Thức tỉnh đời cho kịp Long-Hoa,

Phổ thông chơn-lý cộng-hòa,

Nhận nhìn cả thảy một CHA trọn lành.

CAO-ĐÀI-GIÁO lưu hành phổ tế,

Pháp chánh truyền cứu thế thoát nhân,

Bốn phương phát triển tinh thần,

Gội nhuần võ lộ hồng ân CAO-ĐÀI.

Gần tận thế NGÔI-HAI ra mặt,

Đặng toan phương dìu dắt chúng-sanh,

Chỉ tường cội phước nguồn lành,

Giác mê tỉnh ngộ tu hành siêu thăng.

Cuộc tang thương dữ dằn trước đó,

Mà nào ai có rõ chi đâu !

Rồi đây chung chịu thảm sầu,

Không nương đạo-đức khó hầu tránh tai.

Nạn khổ cuộc tương lai dữ dội,

Nhơn vật đồng thay đổi tiêu tan,

Có ai thấu máy hành tàng,

Dinh hư tiêu trưởng rõ ràng không sai!

Trời Phật thấy trần-ai đại họa,

Nên giáng phàm vớt cả tàn linh,

Rãi gieo chơn lý Đạo-Huỳnh,

Qui nguyên Tam-Giáo phục bình cơ quan.

Phóng thêm một con đàng chánh đại,

Để người tầm trở lại bổn nguyên,

Lâu đời Tam-Giáo thất truyền,

Ngày nay ĐẠI-ĐẠO dựng giềng qui mô.

Chỉ thấu chỗ hư vô tịch diệt,

Khoa bí-truyền vốn thiệt cao siêu,

Luyện thành bất diệt bất tiêu,

Vững vàng bền bỉ tiêu diêu lạc nhàn.

Bớ chúng-sanh ! linh thoàn chờ rước,

Rước những người hữu phước tiền căn,

Đời mà cãi hối ăn năn,

Tu đơn luyện Đạo siêu thăng cõi ngoài.

Thi
Ngoài cảnh Thần Tiên báu lạ lùng,

Chứa người phước đức hưởng thung dung,

Một màu thanh bạch không dời đổi,

Khoái lạc ở an mãi đến cùng.

Thời kỳ tận thế, nên chi ĐẠI-ĐẠO phục hưng, để độ rỗi linh-căn qui hồi cựu vị. Từ Bàn-Cổ sơ khai đến ngày Thánh-Nhơn xuất thế đem chơn truyền thuyết minh lý Đạo, bành trướng khắp bốn phương để tỉnh thế độ đời cho rõ lý cao siêu của Trời Đất, hầu tầm đường siêu thoát cho thuận với lý Thiên-Nhiên cơ Tạo-Hóa. Tam-Giáo phát hưng độ người thành đạo hằng hà sa số.

Đến ngày nay đã nhiều đời, nên chi cái giáo lý thất lạc chơn truyền, số tu luyện thì nhiều mà thành Phật, Tiên không đặng là vì khoa Nội-Giáo Bí-Truyền rất là u ẩn, Phật Tiên chẳng dám lộ bày để khẩu khẩu tương truyền, tâm tâm tương ấn, chớ không bày lậu ra cho người thế gian biết đặng. Pháp đạo u huyền nên tả chép vào đơn thơ để lưu truyền lại, nhưng những lời trong đó rất ẩn vi khó hiểu khó tầm. Mỗi vị tả ghi vào một ý đặt tên ra trăm ngàn thứ, làm cho đời sau khảo cứu lấy làm mờ-hồ.

Bần-Đạo xin kiếu.