Chương 3


Sớm Mai đã tìm thấy lá thư mất tích. Nhưng chỉ thấy nó... trong mơ.

Ðêm qua Mai đã nằm mơ. Không mơ thấy hoa lá cành, trăng gió, bong bóng đỏ xanh. Không mơ thấy bánh ngon kem ngọt. Mai mơ thấy lá thư viết dở hóa thành bướm với đôi cánh chi chít những gạn từ nỗi nhớ, lọc từ lòng yêu của mình.

Từ cửa sổ nhà nàng, bướm bâng khuâng bay đến cửa sổ nhà chàng, vào đậu trên trang sách chàng đang đọc. Mai hồi hộp nín thở xem Huy sẽ đón bướm thế nào. Thoạt thấy con bướm lạ, anh chàng mỉm nụ cười duyên đáo để, đoạn cau mày chăm chú đọc từng chữ từng dòng trên đôi cánh và, trời ạ, thay vì nâng niu bướm trên tay, đặt bướm trên vai, ôm ấp bướm vào ngực ngay chỗ trái tim hoặc âu yếm hôn bướm chùn chụt, cảm động nói vài lời cảm ơn sứ giả nhỏ bé của tình yêu đã mang tin nàng đến cho chàng như Mai thầm mong muốn, thầm dàn dựng trong trí theo cái kịch bản tưởng tượng - Mắt Huy vụt ánh vẻ nanh nọc của một cậu bé độc ác, anh chàng bất thần gập mạnh cuốn sách lại, ép bướm chết dí giữa những trang chữ in. Và, Mai đã kêu thét lên nức nở lúc thấy con bướm chết. Mai kêu thét trong mơ. Mẹ lay vai kêu Mai dậy.

Sáng nay thức dậy. Mơ tan rồi. Hình ảnh con bướm chết còn ám ảnh mãi chưa nguôi. Sớm Mai nghe chút buồn hanh hao tản mạn chợt bay chợt đậu rối trong tóc, rờn rợn dọc bờ vai, rưng rưng đầu mày cuối mắt. Chút buồn nhẹ nhàng tựa thoáng hương bay cứ đuổi miết theo những vòng quay xe đạp, dọc đường đến trường.

Mơ như thế là lành hay dữ? Ui, phải chi gặp dì Út để nhờ dì “đoán điềm giải mộng!” Sao lại có kiểu bỗng dưng mất tích lạ lùng vậy nhỉ? Mấy trang thư chẳng lẽ bốc hơi thành mây bay đi?

Phải chi hôm ấy đừng gặp dì Út dọc đường, đừng mắc lừa chở dì ấy lên chùa Hải Ðức lạy Phật xin xăm. Dì Út quả là đáng tội cần phải xách tai véo mũi bắt đền. Khi không chợt buồn duyên buồn phận gì chẳng biết, bèn bốc hứng khăn áo lên chùa xin xăm, bày đặt úp mở bảo đi trốn, làm người ta tò mò muốn chết, hăng hái đạp xe muốn sụm bà chè để rồi cười ha hả an ủi, có mỗi tô bún lảng xẹt. Bộ chú Vũ lạc lòng theo ai, hay làm buồn dì điều chi mà dì đi tìm tận chốn am thiền? Phải chi hôm ấy mình về nhà sớm hơn, cái thư không hề mất! Thôi đừng lải nhải phải chi, phải chi, phải chi nữa. Lá thư mất đi chỉ là tổn thất nhẹ. Tình yêu của Huy và mi vẫn còn. Ngày nào đánh rơi mất tình mới là tổn thất nặng! Mai cười nụ tự dỗ, trí bỗng choáng ngợp vẻ mặt khó hiểu của nhóc tì Châu. Chiều ấy sau chuyến đua thuyền về, cu cậu hoảng hồn thấy chị Mai nôn nóng đứng chờ trước ngõ với gương mặt buồn rất tàn thu, nếu không muốn nói là khá chằm vằm. Nhưng rồi dỗ dành, tra gạn, dọa dẫm cách chi hắn cũng lắc đầu nguầy nguậy. Thằng nhóc còn láu lỉnh đưa cao tay thề:

- Từ mẹ đẻ tới giờ em chưa hề biết cái gọi là thư từ nó ra làm sao cả, huống hồ là “thộp cổ” chúng để gấp làm thuyền. Chị nghi thì cứ nghi. Em mà nói láo í à? Ông táo xé rách áo!

Hắn nói không nghiêm trang chút nào, môi cười trông phát ghét, phát nghi thêm nhưng đành chịu. Ức quá! Rầu ghê!

Sáng nay con đường Mai đi trải dài dưới bầu trời Vỹ Dạ rộng thoáng. Cây cỏ, phố xá còn ngái ngủ dưới màn sương lạnh tê tê. Con đường Mai đạp xe đi chầm chậm sương tan, nắng tới. Thiên nhiên sáng nay trông tươi ngon muốn cắn. Lòng Mai không vui.

Ngang qua nhà Huy, Sớm Mai nghiêng nón liếc mắt dòm vào. Không thấy anh chàng tha thẩn trước sân hay ngồi ở cái quán cà phê trước nhà.

Huy muốn khác thiên hạ phần đông nên không thích kiểu đưa đưa đón đón hàng ngày. Dù hai đứa đã cùng đồng ý thế nhưng mỗi lần ngang qua nhà, Mai vẫn không nỡ giữ yên cái cần cổ.

Ngoài các cuộc hẹn hò bí mật chỉ riêng hai đứa với tiếng nhạc nhè nhẹ trong một quán cà phê yên tĩnh nào đó, với trời đất thành quách Ðại Nội thâm u, hay với thông reo ngút ngàn chập chùng đồi Thiên An, Từ Hiếu... Họa hoằn lắm Huy mới e lệ đến đứng xa xa cách cổng trường chừng vài vạn cái gan tay vơ vẩn nhìn lá me bay và điềm đạm chờ giờ nàng tan trường.

Hôm kia, ở lần hẹn trước, không biết trúng phải gió gì Huy bảo Mai viết thư. Mai kêu không biết viết. Anh chàng nhăn mặt mà rằng, viết thư như làm luận thôi, có chi khó! Thế là Huy điềm đạm đưa cho Mai hai mươi cái bì thư, một xấp giấy trắng, hai mươi con tem, dịu dàng phán kể từ ngày mai anh bắt đầu trông thư bé! Mai bối rối lắc đầu, Huy cứ tỉnh khô. Mai ức lắm nhưng không dám cãi sợ Huy giận, ngại Huy lẫy. Anh chàng hễ giận lẫy bao giờ cũng dai như... con gái lẫy giận. Ui, khi không anh Huy nghĩ ra cái trò “thư đi tin lại” làm chi thêm phiền! Sớm Mai vừa nhấn đều bàn đạp cho hai bánh xe tha hồ cuốn gió vừa thả cái nhìn mượt mà lên người ngợm, cảnh vật dọc đường, nghe tan nguôi dần chút buồn trong dạ.

Qua Ðập Ðá. Gió từ mặt sông lộng lên tung đôi tà áo trắng. Gió mơn man hôn môi, vuốt má, nghịch tóc. Gió là loài hỗn hào nhất nhưng cũng đáng thương nhất. Hỗn hào vì dám vuốt ve, nựng nịu người ta mà chẳng thèm xin phép. Gió đáng thương vì không nhà gió lang thang muôn phương. Lang thang từ thiên thu này đến vạn đại kia. Vũ trụ lắm bụi quá. Gió thổi hoài không sạch hết bụi nên cứ thổi liên miên. Mệt quá phải không? Mai thương gió thương mưa, thương chim chóc muông thú, còn Huy? Anh chàng long trọng, điềm đạm tuyên bố, chỉ thương có mỗi mình Sớm Mai lắm lúc muốn phát bệnh, còn hơi sức đâu mà thương vẩn thương vơ! Lòng Huy coi vậy mà hẹp quá nhỉ? Có chách chi nới lòng Huy rộng thêm ra chút nữa được không? Sớm Mai lắc đầu cười nụ tự diễu.

Ngang qua trường Ðại học Sư phạm, đang lẩm ca lẩm cẩm ngẩm ngợi cách nới rộng lòng Huy, Mai suýt cho xe hôn vào gốc cây bởi lòng chợt mất thăng bằng khi thấy Huy từ hướng cầu Trường Tiền lững thững đạp xe tới.

Vóc dạc nom ốm yếu ho hen như Mai từng “mô tả” trong cái thư mất tích. Bốn mùa tám tiết người ta quen thấy Huy đội chiếc mũ bêrê đen nghiêng nghiêng trên mái tóc dài dịu dàng ôm gáy. Chiếc kính trắng không độ lấp lánh ánh mặt trời hoặc ánh trăng sao. Ðiếu thuốc ngậm chếch bên khóe môi lúc nào cũng như chực rơi xuống đất. Quần áo màu sáng tươm tất, thẳng nếp. Gặp anh chàng lang thang qua các nẻo đường với dáng đi hơi điệu người yêu văn nghệ chắc mẫm Huy là thi sĩ đang khác thơ, đi tìm thơ, hái vần gặt tứ, dù Huy chưa từng viết câu thơ nào. Gặp anh chàng ngồi ngắm hoa cỏ trong công viên co ro dưới chiều gió lộng - như Sớm Mai hằng lo sợ - các chuyên viên bài trừ ma túy rất có thể lầm Huy với bọn nghiền xì ke, dù Huy chưa bao giờ đùa với món này.

Ði đôi với ngoại hình ỉu dịu, lời ăn tiếng nói của Huy luôn nhỏ nhẹ, rất mực từ tốn, đôi khi hơi văn hoa cầu kỳ. Nếu có ai cắc cớ thống kê những người tình điềm đạm nhất hành tinh thì xin cứ yên trí ghi thên Huy vào danh sách hàng đầu.

Hai đứa tấp xe vào lề. Bốn ánh mắt cùng nhấp nhóa in đèn pha. Huy nhảy vội xuống xe đứng thẳng băng trước mặt Mai tựa lính đứng trước bà... tướng, đưa tay khẽ khàng cầm ghi đông xe bạn nom như vịn một cành hoa. Tiếng Huy mượt và mềm hơn gió thoảng:

- Sao bữa nay đi học trễ thế? Huy đạp lui tới mấy vòng không thấy bé của Huy đâu cả.

Bé của Huy! Sớm Mai đã từng nghe hàng chục lần kiểu xưng hô ấy, bữa nay sao nghe hơi choi chói lỗ tai. Ðôi mày nguyệt khuyết thoáng hơi cau lại:

- Bộ có chuyện gì à? Còn sớm mờ anh!

Huy cong ngón tay út khẽ nâng chiếc kính trắng lên dù nó không hề trụt, thở hắt:

- Không dưng thích đón bé dọc đường.

Mai lườm:

- Ðể coi có “cái đuôi” nào theo Mai không chứ gì?

Huy đốt thuốc, giấu mặc sau đám khói, cười chúm chím:

- Sớm Mai, bé của Huy đâu phải là sao chổi hay con chồn tinh quái trong truyện cổ tích mà đòi có đuôi? Này, sáng nay cúp cua được không?

Lời đề nghị e dè kèm thêm ánh mắt khẩn nài minh họa, Huy vẫn nơm nớp lo “bé của Huy” từ chối. Sớm Mai ngập ngừng:

- Chưa bao giờ Mai dám cúp cua cả.

Huy trong nỗi nhớ của Mai hình như luôn luôn bọc trong làn sương huyền ảo. Huy ngoài đời thực không đẹp bằng trong mộng tưởng? Huy đó. Gã con trai tầm thường như bao gã con trai khác có chi hấp dẫn hay ho mà có lúc mi nhớ da diết? Sớm Mai nhìn mông lên trời rồi thình lình nhìn xoáy vào mắt bạn. Ðôi mắt đêm qua trong mơ Mai từng thấy ánh lên vẻ nanh mọc khi gập mạnh cuốn sách ép chết con bướm mang những dòng tin yêu trên đôi cánh mượt mà. Dù bây giờ ánh mắt đáng ghét ấy không còn, Mai cũng mơ hồ cảm thấy giần giận. Mai mát mẻ:

- Thôi để người ta đi học chứ. Nợ nần chi mà cứ giữ ghi đông xe người ta như vậy... ông!

Giọng nhiễm lạnh. Vẻ mặt lạnh lùng của bạn làm Huy thoáng chột dạ. Con gái bất thường còn hơn nắng sớm mưa chiều. Mới trông ngoan như con thỏ đó, vụt gầm gừ gay cấn in con hổ ngay. Bếp lửa nào đang ngún khói trong Mai mà mắt cô bé mơ huyền thế kia? Tiếng đàn êm ả nào đang ngân trong tim Mai rồi thốt đứt phựt làm cô bé ỉu xìu thế ấy? Cô nàng tên Sớm Mai nhưng thỉnh thoảng nhan sắc bỗng hoàng hôn rất bất chợt. Người già trái tính trái nết rất khó thương. Thiếu nữ trái tính trái nết chút xíu trông càng duyên đáo để. Huy nói ngọt ngào như giọng có ướp đường phèn:

- Sáng nay anh tính rủ Mai đi chùa!

Mai hứ nhỏ trong mũi. Hết dì Út lên chùa giờ đến phiên anh chàng này muốn lên chùa. Ði chùa bộ là cái mode đang thịnh hành chắc? Mai châm chọc:

- Anh tính lên chùa mời Phật đi uống cà phê với tụi mình hở?

- Trên chùa Từ Ðàm vừa có một loại hồng màu xanh da trời rất đẹp.

Mai dấm dẳng:

- A di đà Phật, tui không yêu hoa.

Huy nửa đùa nửa thật:

- Tiếc nhỉ! Thôi để anh đi hái tặng người khác.

- Tùy!

Sớm Mai dằn xe khỏi tay bạn, thong thả nhấn bàn đạp. Ơ hay, khi không sao mình trở chứng thế này? Xa, mong gặp. Gần, thấy ghét hay sao? Mai lật tay coi đồng hồ, còn nửa giờ nữa mới vào lớp. Cô chợt hối hả bỏ đi để anh bạn đứng lớ ngớ trông theo. Ngẩn ngơ một chút, Huy lên xe đuổi kịp Mai. Cô gái thở ra, anh chàng cũng không đến nỗi ngốc lắm. Mi làm bộ làm tịch cũng không đến nỗi hớ, hỏng lắm! Huy nói nhỏ nhẹ:

- Sáng nay bé của anh kỳ kỳ sao ấy!

Mai liếc xéo bạn buộc miệng:

- Ai mượn đón đường người ta làm chi?

- Không đón làm sao gặp!

- Gặp rồi thấy ghét lắm hả?

- Ghét không nổi!

Vừa đối thoại theo kiểu ngẩu hứng, chàng vừa rình chờ từng biểu hiện nhỏ trên mặt nàng. Thấy cặp môi mim mím của nàng thoảng nhẹ nét cười, chàng vội lanh tay chụp lấy cơ hội nịnh nọt:

- Một nụ cười bằng mười liều thuốc bổ, mỗi ngày Sớm Mai nên cười vài ba chục nụ nhỏ, nụ to, nụ choai choai sẽ tăng được vài ba ký.

- Ờ, cười chừng một tuần sẽ thành cái thùng tô nô.

Mai bật cười tiếng ngắn. Huy rạng rỡ ngay như lân nghe pháo:

- Sao? Cúp cua đi chơi nhé?

Giọng nghe tội đã đành, ánh mắt khẩn nài đìu hiu sau kính trắng trông càng đáng tội hơn. Sớm Mai hơi siêu lòng nhưng chưa hẳn lạc dạ, lấp lửng:

- Anh quên cái tội ép chết con bướm của người ta trong sách rồi sao?

Huy ngơ ngác nhìn Mai như người trong mộng đang nói mê:

- Bướm nào? Bé nói nhăng nói cuội gì thế?

Mai ra vẻ bí hiểm, phóng đại tô màu:

- Ðêm qua có cơn gió lạ thổi bạt tới nhà một con bướm lạ, cánh rộng bằng tập vở. Mai bèn nẩy sáng kiến viết lên cánh của nó một bức thư gửi anh và, mang nó đến trước cổng nhà anh thả cho nó bay vào. Bướm vào đậu ngay trên cuốn sách anh đang đọc. Anh cóc thèm đọc thư trên cánh nó, lại gập sách ép bướm chết đi. Sao anh ác quá vậy Huy?

Tai ù ù hệt có con ong phải gió nào vừa bất thần lọt vào đập cánh vù vù trong ấy. Huy ngỡ mình nghe nhầm. Anh chàng lắp bắp:

- Lạ quá, anh thề là tối qua chẳng có con bướm nào bay vào nhà cả. Bé của Huy không đùa đấy chứ?

Vẻ mặt ngay ngẩn của anh bạn làm Mai phì cười:

- Xin nói lại cho rõ là cơn gió lạ thổi bạt con bướm thần ấy lạc vào giấc mơ của Mai đêm qua lúc gà vừa gáy sáng.

Chợt hiểu, Huy thở phào nhẹ nhõm:

- Liếng khỉ. Chuyện mơ bé cứ kể y như chuyện thật.

Sớm Mai nghiêm mặt:

- Ở ngoài trông anh hiền lành sao trong mơ anh ác thế Huy?

Huy đỏ mặt lúng túng:

- Trong mơ ai mờ biết. Cầu trời cho đừng bao giờ Sớm Mai thấy Huy trong mơ nữa. Thế bé đã viết thư cho anh chưa?

Thư! Mai cố nuốt tiếng thở dài xuống buồng gan vẫn nghe có sợi dây nào quấn quanh tim siết nhè nhẹ. Cô nói dài giọng:

- Thư với từ. Anh khéo vẽ chuyện làm người ta muốn khùng luôn.

- Khùng? Anh thấy bé vẫn tỉnh mà!

Buột thốt rồi gã trai chợt hối mình đã nói một câu khá vô duyên. Anh chàng đánh trống lãng:

- Hôm kia thấy bé đèo dì Út đi đâu mà đạp xe như bay như biến thế?

- Ðưa dì Út chạy trốn nỗi buồn duyên phận, tìm an ủi nơi mấy que xăm ở chốn am thiền.

Huy cau mày:

- Bé lại nói chuyện mơ nữa rồi.

- Thật mà. Thế anh thấy Mai lúc nào mà chẳng nghe anh kêu?

Huy ngậm miệng, ngậm luôn chiếc lá me nhỏ xíu vừa từ trên không liệng xuống bay bướm, lẳng lơ đáp vào môi chàng. Phút im lặng bỗng gãi, bỗng quàu nhè nhẹ lòng cô gái làm vẩn lên sợi khói nghi ngờ. Khói lặng lẽ bốc lên làm Sớm Mai nghe cay cay khóe mắt. Cô nóng nảy giục:

- Sao anh bỗng câm như tượng thế? Bộ nói sợ lạnh răng à?

Ðôi tai núp dưới vành mũ bêrê, ẩn dưới tóc dày óng ả đỏ lựng như vừa bị ai búng. Huy khẽ nhăn mặt ấp úng:

- Anh không dám kêu Sớm Mai tại vì, tại vì hôm đó đang đi cùng bà già chọn may áo sơ-mi. Kêu sợ mẹ quở.

- Vậy mà dọc đường đã có lúc Mai ngu ngốc ao ước tình cờ gặp anh. Con gái luôn luôn si ngẩn si ngốc hơn con trai. Thôi anh về đi kẻo mẹ quở, đừng gặp tui nữa!

Huy giật thót rồi tưởng chừng cả trái đất cùng giật thót theo mình. Cơn giận phừng phừng như thể bất thần từ vòm cây ập xuống tưới dầu vô đám cháy trong lòng Mai làm cô run cả giọng, tái cả mặt. À ra thế! Trong khi mi khờ khạo mong gặp anh chàng một chút cho bõ thương bõ nhớ. Thấy mi ngang qua anh chàng vẫn tỉnh như sáo sậu, vẫn trơ in đá vững in đồng. Người đâu lại có người vô tình và cao đạo thế nhỉ ? Anh chàng sợ mẹ hơn là sợ... mình? Sợ mẹ quở, mẹ bợp tai hơn sợ mình giận! Thích ngậm nỗi sợ hơn mừng rỡ gọi tên mình! Con trai gì mà “oai” thế chẳng biết!!!

Sớm Mai nhấn mạnh bàn đạp, lạng xe tránh xa Huy, suýt tông phải hai cô bạn cùng lớp đang song song dong xe giữa lộ. Một cô hớt hải kêu:

- Sớm Mai, gấp gáp chi mà lạng xe cao bồi vậy mi?

Cô kia liếc xéo xiên bắt gặp Huy đang tiu nghỉu rẽ nắng tìm đường vượt lên, la khẽ:

- Coi kìa, hắn đang bị cây si săn đuổi.

Hai tiếng cười trêu chọc hòa giọng xao xác cỡi gió bay theo làm Huy nghe lạnh gáy. Cổng trường con gái khép lại để gã trai đứng hệt trời trồng dưới tán phượng thưa lá.


oOo


Ngôi trường trọng tuổi màu hồng thẫm đứng trầm tư sau những tàng lá xanh cao, chân viền bãi cỏ xanh thấp.

Sân trường lác đác những áo trắng tới lui nghiêng nón, tay cầm nón, nở rộ những mái tóc uốn, tóc kẹp, tóc xõa ngang lưng ngang vai, chơm chớp những đôi mắt một mí, hai mí, và bất loạn mí.

Ba tiếng trống nện dập dồn làm cây cối giật mình trút lá, kéo hoa nắng rụng theo. Sớm Mai ôm cặp lững thững theo bạn bè xếp hàng, ngước mắt nhìn thẳng cột cờ. Mai lí nhí hát quốc ca trong miệng, làm như mở miệng hát to ngại gió lùa lạnh răng. Lá cờ chầm chậm trườn lên đỉnh cao chót vót. Rợp trời mây trắng hàng đàn hàng lũ nối nhau bay.

Lễ chào cờ chấm dứt. Sớm Mai đủng đỉnh leo thang lên lớp với đôi chân nặng trịch. Cẩm Hương ngồi cạnh huýc cùi chỏ vào mạn sườn Mai cái nhẹ:

- Sao cái mặt như đưa đám thế?

Mai lẩm bẩm:

- Lạy trời sáng nay cô Hài bị trúng gió đau nặng.

Lời khấng không thiêng. Cô Hài vào lớp với nụ cười nửa miệng, ba xâu chuổi hạt hyền đen láy dài ngắn khác nhau thõng thệu làm duyên trước ngực, và chiếc kính cận trễ xuống gần chót mũi như thường lệ. Hương khúc khích:

- Trời không chứng cái lạy của mi rồi. Sao mi mong cô Hài đau, ác nhơn ác đức vậy?

Mai đáp liều:

- Tu nhơn tích đức để chi?

- Ðể cho con cháu mai sau.

- Lỡ tao không con không cháu thì sao?

- Ðể đức cho tình.

- Mi tiến bộ gớm ghê!

- Thua mi. Sáng nay đi học tao đâu có thấy cây si nào rượt theo như mi.

Thầm thì tán láo với nhỏ Hương, Sớm Mai cứ nghe tim đánh lô tô, nhảy à go trong ngực.

Cô Hài đã chễm chệ ngồi vào bàn và, Trời có can, Phật thánh có quở cô cũng sẽ cứ hiên ngang lật sổ “phong thần” gọi các “chị” lên đọc “kinh”. Ôi, mỗi lần cô Hài gọi học trò lên bảng đen sao lịch sự đến lạnh lùng, âu yếm đến phát sốt? Khóe mắt cô nhìn những “chị” không thuộc bài tình tứ đến sảng hồn bạt vía. Suýt soát “tam thập” chưa có xe hoa nào rước nên cô khó tính chăng? Tụi nhỏ lớp Mai mê tín rằng, có chồng chắc cô Hài sẽ bớt khó, nên đứa nào cũng ngày ngóng đêm mong, lâu lâu lại phỏng vấn nhỏ Kim Sa ở cạnh nhà cô để rồi cả bọn cùng buồn thiu, buồn rất thật tình, buồn hết mình khi con nhỏ liến láu này lắc đầu bảo, chưa, tao chưa thấy cô có bồ, tụi bây yên chí tới tết công gô mới có xe huê tới rước cô mình đi!

Cô Hài có sốt ruột như bọn nhỏ không nhỉ? Chưa đứa nào dám uống mật gấu để phỏng vấn cô, nên đứa bảo có đứa bảo không.

Ðêm qua, bài “kinh” Vật lý mai “tụng” lui tới khoảng ba mươi sáu lần không thuộc được một đoạn nhỏ, bởi mãi ra ngẩn vào ngơ, hết soi gương đối bóng đến nhìn trời sao hiu quạnh, nhớ Huy thì ít, tiếc thầm lá thư viết dở ngọn gió vô tình chết tiệt nào đã mang đi thì nhiều. Giờ trái tim đang đong đưa những nhịp không bình thường là phải, còn oan ức chi? Không đọc thấy nỗi lo đang nhoi nhói trong tâm khảm bạn, Cẩm Hương cứ đấu tơi tới:

- Này, bộ mi ghét cô Hài lắm hở?

- Không, tao chỉ sợ cô hát bài “gọi tên bốn mùa”.

Hương thật thà:

- Gọi ai?

Mai chất phác:

- Gọi tao lên đứng chết trân như Từ Hải đối diện những bản mặt mốc của tụi bây.

Hương khôi hài:

- Hồi hôm làm chi không tụng cho xong. Chắc giụt vở xuống gầm bàn, khom lưng dòm kiến bò hở?

Mai cười như mếu:

- Hồi hôm tao nhức đầu sổ mũi ho hen.

- Ngộ gió à?

- Không, ngộ... tình.

Hương lăn tia nhìn tròn vào mắt Mai:

- Hấp dẫn thật, kể mau kẻo nguội.

- Tình mang tới một con ma bỏ vô đầu tao.

Hương vờ thè lưỡi:

- Như bỏ bạc lẻ vô con heo đất hở? Ma à? Mi có khùng không Sớm Mai?

- Con ma nhớ.

- Ậm à? Khỉ, tưởng ma gì.

- Con ma nhớ bắt tao vô ra tha thẩn, biếng uống nhác ăn, quên cả học bài. Mi từng bị con ma nhớ hành lần nào chưa?

Hương đá lông nheo con mắt bên phải:

- Chưa. Tao chưa ngộ tình làm sao biết được.

- Nên ngộ một lần cho biết.

- Thôi thôi. Xin can chị. Em còn nhỏ nhít dại khờ lắm, đêm ngủ còn măng vú mẹ mà. Ðừng xúi dại người ta.

Hương đưa bàn tay tháp bút đàn áp tiếng cười khúc khích, kèm theo cái rụt cổ, nhún vai điệu đàng. Cuộc vấn đáp đang tới hồi hấp dẫn, bỗng một tiếng sét đánh vù ngang tai Sớm Mai. Tiếng sét êm ái phát từ bục gỗ, từ đôi môi hình trái tim đỏ thắm của cô Hài:

- Chị Tôn Nữ Sớm Mai!

Mai đứng lên bàng hoàng như đứng trong mộng. Cầm cuốn vở trên tay tựa cầm cục đá nặng. Mai đến trước bảng đen cứ ngỡ đang đứng trước vành móng ngựa, ước bất giác có phép lạ nào đó biến thành con kiến hay hạt bụi hay biến mất cho rồi.

Phép lạ nào chẳng thấy, chỉ thấy tấm bảng đen chợt dềnh lớn lên úp chụp lấy mình. Trí Mai đen thui hệt tấm bảng. Cô giáo đăm đăm nhìn gương mặt chợt đỏ rồi chợt tái của cô học trò. Thời gian hình như chẳng buồn trôi. Lâu lắm, chừng cả một hai trăm năm gì ấy. Mai mới nghe Mai lí nhí:

- Thưa cô, hôm nay em không thuộc bài ạ.

Găm im tia nhìn ngượng ngùng xuống sàn gạch, Mai vẫn cảm tưởng đôi mắt nghiêm khắc của cô Hài đang xoi xoáy vào tinh mũi mình, dù giọng cô vang lên nghe rất dịu dàng:

- Dạo này tôi thấy chị lơ là lắm đó. Sao vậy hở chị Mai?

Mai run giọng đáp liều:

- Thưa cô em bệnh.

Lớp học im phắc tựa có bàn tay vô hình nào vừa bí mật phát cho mỗi “chị” một cây tăm im lặng để ngậm. Mai thầm mong cô Hài sẽ cầm bút khuyên tròn hai con số không vào sổ điểm rồi đuổi cô về chổ ngồi. Ui, được quay về chỗ ngồi lúc này Mai sẽ mừng còn hơn ông Bụt thoắt hiện ra cho thêm vài tuổi thọ. Không, cây bút vẫn nằm im trên cuốn sổ điểm mở rộng. Cô Hài nói như cắn rời từng tiếng ngọt. Ngọt ngào đến đắng gắt:

- Sớm Mai. Tôi không tin chị bệnh đâu. Nào, nói thật đi, tại sao cô không chịu học bài?

Lớp học dường biển hoang vu. Không một tiếng sóng. Biển đông cứng để chỉ mỗi mình Mai đứng chóc ngóc tựa cái cọc chèo ai bỏ quên trên bãi. Chẳng lẽ cứ đứng thế này đến lúc mình biến thành cây, trổ lá, đơm hoa, kết trái xấu hổ luôn hay sao? Thóang liều lĩnh vụt cháy bùng trong trí in dúm lửa nhỏ, đoạn cháy lan khắp hồn trong xác ngoài, Mai nghe giọng mình vang lên tuy ấp úng mà rền như phát qua chiếc loa khuếch đại:

- Thưa cô, tại vì, bởi vì em bận...

Môi vẫn mím chặt, nhưng thoáng cười dìu dịu trôi qua ánh mắt cô Hài. Hai người, kẻ ngồi người đứng cách nhau cả hai ba chục gang tay, tai Mai ù ù nên cảm tưởng cô ghé sát tai mình hỏi nhỏ:

- Bận gì? Nếu không quá bí mật chị có thể cho cả lớp biết được không?

Xấu hổ, tẽn tò pha nghẹn ứa. Mai bối rối vặn xoắn hai bàn tay ngỡ muốn gãy rời từng ngón và, buột thốt cái câu sau này mỗi lần cô nhớ lại cô còn rỡn cả ốc, không ngờ mình đã táo gan dám thưa thốt như vậy:

- Thưa cô, em bận, bận... Yêu!

Biển không đông cứng nữa. Sóng lại ì ầm vỗ khắp bốn hướng. Các cọc chèo ngỡ ngã sấp vẫn còn đứng vững. Cô Hài giật thót. Cả lớp giật thót. Trán Mai biến thành cánh đồng mồ hôi và cơ hồ có cả trăm con kiến bò tới lui trong xốn áo. Năm năm dạy học hẳn chưa bao giờ cô giáo Hài nghe học trò “trả bài” kiểu này?! Khó tả cô đang nghĩ gì, chỉ thấy mắt cô chớp chớp. Và, lạ thay, cô bỗng mỉm cười, lắc đầu:

- Ðược rồi, về chỗ, lần này tôi tha!

Sớm Mai trở về chỗ ngồi với đôi chân mỏi rời như là chân của kẻ khác. Bên phải nhỏ Ðoan Dung im thít. Bên trái nhỏ Cẩm Hương nín câm. Hai đứa vờ vĩnh như thể từ lâu là học trò ngoan, không bao giờ lảng mắt khỏi cuốn tập mở trước mặt. hai đứa ngầm dang xa ra như ngại cái bện Yêu Mai vừa tự bạch lây lan sang. Như thế càng hay, bởi sẽ không ai thấy cánh mũi Mai phập phồng theo từng nhịp tim thổn thức trong ngực, và nước mắt chợt ứa ra giấu sau bàn tay vờ vuốt tóc.

Hai giờ Vật lý trôi qua dù chậm thế nào cũng đến lúc chấm dứt. Giờ ra chơi. Sớm Mai rảo chân đuổi kịp cô Hài trước cửa văn phòng. Cố nén nhịp tim trống chầu, Mai đỏ mặt ấp úng:

- Thưa cô, em có chút chuyện muốn thưa với cô ạ!

Ngạc nhiên quay nhìn cô học trò rụt rè, lọng cọng, yểu lả tựa cành lá đang ngước đôi mắt âu sầu nhìn mình như nhìn đấng cứu thế, thay vì vào văn phòng uống nước giải lao, cô Hài nắm nhẹ khuỷu tay Mai bước xuống sân, điềm đạm bảo:

- Sao trông ỉu xìu thế? Em cần gì ở tôi nào?

Tiếng em thân mật quý hiếm, cái từ xưng hô cô Hài không thường dùng với lũ môn sinh lúc này bỗng thốt ra từ môi cô khiến Mai nghe nhẹ lòng như vừa được uống một liều thuốc khỏe. Mai tươi tỉnh hẳn:

- Thưa cô, chắc vừa rồi cô giận em lắm. Xin cô tha lỗi cho em.

- Nhưng vừa rồi em đã bảo thật cơ mà!

- Dạ, vì, vì em quýnh quá.

Cô Hài cười nụ nhỏ:

- Vì bị cô dồn đến chân tường, vào phút nói thật chứ gì? Dù sao nói thật như thế cô vẫn thích hơn là em nói dối. Cô không giận em đâu. Chỉ buồn em thôi. Mai à, phải học chăm trở lại trước khi quá muộn. Yêu, chẳng có gì xấu cả. Nhưng tuyệt đối không nên để tình yêu kéo tuột mình xuống thang xếp hạng hằng tháng. Càng không nên để trường đại học đóng cửa trước mũi mình vào kỳ thi cuối năm. Hiểu chứ?

Hoa nắng rọi loanh quanh nhập nhòa bóng cây hình lá. Cô Hài khép kín đôi vạt áo len màu hồ thủy như chợt thấm lạnh. Mùa đông chưa ẩm ướt lắm nhưng cái lạnh đã đủ đầy.

Sớm Mai chớp mắt liền năm sáu cái. Thang vị thứ hàng tháng. Cửa trường đại học sẽ mở rộng hoặc khép kín trước mũi mi! Mùa đông giá băng sẽ ở mãi cùng mi hay mùa xuân ấm nồng rồi sẽ đến? Do mi, bởi mi và tại mi cả thôi Sớm mai à. Ghê chưa? Khiếp không? Tình yêu níu áo lôi mi bước lùi trên thang học vấn. Tình yêu sẽ khoèo chân cho mi trượt ngã chỏng gọng ở sân trường thi, khỏi cần đạp nhằm vỏ chuối. Tình yêu sẽ túm tóc mi quay mòng trong cơn lốc mù mê hôn ám. Chao ơi là tội tình. Tình quả là cái tội. Dễ sợ quá, đáng run in thằn lằn đứt đuôi quá!

Sớm Mai nổi gai sởn ốc nghe giọng mình bở rợi, ướt sũng ăn năn tựa ruột bánh mì ngâm nước:

- Em xin hứa với cô từ rày về sau em không dám yêu nữa!

Cô Hài bật cười tiếng ngắn, vuốt tia nhìn âu yếm vì không thể không dưng đặt một chiếc hôn lên đôi má đỏ au nom rất đáng yêu của cô học trò. Giọng cô nghe bâng khuâng như lọc qua mành sương mỏng mịn:

- Ngày xưa, vào tuổi em, đôi ba lần cô cũng từng tự nhủ, tự hứa với mình như thế...

Mai nghiêng tai nghiêng lòng uống từng tiếng rồi chưng hửng vì cô Hài bỗng bỏ lửng câu nói nữa chừng. Mai thở mạnh vì không thể nén nổi hồi hộp:

- Thưa cô, và cô đã thực hiện được chứ, phải không ạ!

Cô Hài khẽ lắc đầu nhún vai như thể muốn giũ bỏ trùng trùng hoa nắn bám đậu trên tóc trên vai, má hồng hơn má búp bê nhựa Nhật Bản, cô cười chúm chím:

- Không, cô đã thất bại!