Chương 25

Bân Bân từ trong phòng xách ra một xách tay, trong đó toàn là vật dụng nàng mua cho Phị Nào là đồ Âu Phục, áo lót, cà vạt, vớ, nút tay áo, viết máy và đồng hồ tay... Ngoài ra còn có máy chụp ảnh và máy thâu âm.

Trong lòng Phi cảm thấy không yên, chàng nghĩ, nếu nhận nhiều lễ vật thì phải gánh nặng trách nhiệm. Chàng nhìn trân Bân Bân, trong lúc Bân Bân chờ tiếp nhận lời chàng khen ngợi:

- Bân Bân, em mua chi nhiều quá vậy?

- Riêng em chỉ nhớ hai thứ mà anh ước ao, đó là máy chụp hình và máy thâu âm mà thôi.

- Còn các vật khác mua chi mà nhiều dữ vậy?

- Đó là của má mua cho anh.

Phi tỏ vẻ chống lại:

- Ngày lễ Noel năm qua, anh chỉ mua hai vật rất đơn giản đến tặng cho bác và em thôi.

Bân Bân cười ngất, hôn vào má chàng nói:

- Ngốc ơi, anh hơi đâu mà tính toán kỹ lưỡng quá vậy? Nếu anh thấy quá nhiều, anh muốn trả ơn thì ngày nào đó anh mời má với em đi Đài Bắc du ngoạn là xong chuyện. Cuộc du ngoạn nầy chính anh mời được hôn?

Nàng đã nói thẳng như thế, chàng không biết trả lời thế nào, nên phải nói theo:

- Vậy thì mời ngày mai được không? Anh mời bác gái với em dùng cơm chiều, địa điểm do em chọn.

Nàng lắc đầu trả lời:

- Ngày mai thì hổng được rồi. Chiều mai má không rảnh, bận tiếp hai bà dì của em sang thăm, trong cuộc gặp gỡ này nhất định phải đánh bài, ít nhất là mười sáu chến. Điều tối cần là ngày mai anh có rảnh thì dắt em đi lánh nạn, em rất ngán cuộc tiếp xúc chuyện vãn của các bà ấy quá.

- Hôm nay chừng nào chúng ta đi?

- Đi bây giờ.

- Bác gái cần chúng ta mang lễ vật đến tặng khách nào?

- Đừng nghĩ đến điều đó, chúng ta cứ đi du ngoạn, đừng nghĩ đến việc làm tội vào nhà người khác.

Phi cười cười hỏi:

- Được rồi, em không thay y phục sao?

Bân Bân đứng trước tủ kính soi mình, hướng vào Phi nói:

- Mặc bộ y phục này không đẹp mắt anh sao?

Phi cũng cười theo nàng nói:

- Đẹp, khiến người ta phải say mê.

Nàng nhăn mặt làm dáng:

- Bộ đồ này em may nó trước khi rời Đông kinh, nghe nói khí hậu Đài Loan độ rày nóng bức, nên mặc nó cho mát.

Phi đặt tất cả lễ vật vào xách taỵ Trong lúc Bân Bân ngồi xuống ghế trang điểm, trên cổ nàng đeo một xâu chuỗi hạt trai lớn, khiến cho nàng càng cao quý hơn. Nàng trang điểm xong, nói:

- Anh mang những tặng vật đó theo không?

- Anh cất lại đâu vào đấy. Anh nghĩ nên để lại nhà em...

- Nên mang máy chụp ảnh và máy thâu âm theo, anh không tính trên đường đi du ngoạn có chỗ dùng nó sao?

Đôi má Phi ửng đỏ vừa cười vừa nói:

- Kỹ thuật chụp hình của anh tệ lắm. Có lần anh đến nhà một người bạn hải quân, mượn một máy chụp hình, chụp hết một cuộn phim, em biết kết quả ra sao không?

- Nhất định là không mấy đẹp hả?

- Ảnh xấu thì còn khá hơn, đằng này khi rửa hình thì trên phim trắng xóa, không có hình ảnh gì cả.

Bân Bân cười nói:

- Đừng lo, chiếc máy ảnh này là máy tối tân hiện thời trên thị trường Nhật, khi thấy hình ảnh rõ thì chụp nó sẽ rõ.

- Thế thì chúng ta nên mang máy ảnh theo, bằng không, người khác sẽ chê mình là bọn nhà quê.

- Được rồi, còn máy thâu âm thì để trong xách tay của em.

Đôi bạn cùng ra đi, Mỹ Tử dọn dẹp xong từ nhà bếp lên, Bân Bân nghe tiếng nàng đi hỏi:

- Má tôi đâu?

- Bà ở trong phòng, không biết bà đang ngủ hay thức.

- Chờ giây lát em hãy nói lại với bà chúng tôi đã đi, ở y viện có mời đãi cơm chiều chúng tôi đã biết. Em tìm giùm lão Trương đem chìa khóa xe giao đây.

Mỹ Tử ứng tiếng và đi thẳng ra sau. Bân Bân kéo Phi đến ngoài cổng chánh, chân nàng mang đôi giày cao gót màu trắng, Phi nhỏ giọng hỏi:

- Có thể chiều nay bác trai dùng xe.

- Nếu ba cần xe thì gọi y viện họ mang xe đến cho ba.

Lão Trương lái xe từ trong nhà xe ra giao cho Phi, nói:

- SỚm mai nầy tôi chưa có đổ xăng thêm, nếu cậu đi xa thì phải đổ xăng thêm mới được.

Phi trông vào đồng hồ xăng, gật đầu nói:

- Chúng tôi, không đi xa, bận đi bận về đến Đài Bắc đủ mà. Nếu có thiếu tôi sẽ đổ thêm.

Lão Trương mở cửa xe cho nàng lên. Phi cũng lên xe, mở máy cho xe từ từ ra cửa. Bân Bân lấy ra một chiếc khăn lụa bao lên đầu tóc nói:

- Em phục lòng nhẫn nại của anh quá, hơi đâu mà nói chuyện lăng xăng với họ.

- Ông ấy có lòng tốt với mình, mình phải đối xử đẹp lại chớ.

Bân Bân trề môi cãi lại:

- Lão già là đồ quỉ, lão sợ mình đi xa, nên không đổ xăng nhớt trước. Vậy mà anh còn nói lão ta là tốt bụng được à?

- Dầu cho ý ông ấy có vậy chăng nữa, cũng là lẽ phải của lão, bởi xe do lão giữ gìn, nếu rủi có hư hại thì lão phải khổ cực chớ.

- Xe rủi có hư lại càng hay, xe đem vô ga ra sửa thì lão được nghỉ, lão nghỉ mấy ngày thì cũng lãnh lương sòng phẳng.

Phi vẫn cười cười không hề nói thêm gì nữa. Chàng có cảm giác Bân Bân là con nhà triệu phú, nên tâm tánh rất khinh thường kẻ dưới, nhất là Mỹ Tử rất sợ nàng, lão Trương cũng thế, nàng xem là một hạng người dưới, bảo vâng gọi dạ. Thực ra, chàng biết lão Trương rất trung thành với Khưu viện trưởng, mọi việc gì cũng lo giữ gìn cho chủ nhân

Nhưng, chàng biết rằng không thể nào sửa tâm tánh nàng cho được. Nàng tự tin ý nàng là đúng. Không ai nói cho nàng nghe. Do đó, chàng không muốn gây cho nàng cái phản cảm, từ từ sửa đổi nàng sẽ có ấn tượng tốt với mọi người.

Bân Bân ngáp dài một tiếng, bền ngồi xích lại chàng, nghiêng đầu qua dựa vào vai chàng. Phi hỏi:

- Mỏi mệt hả?

Nàng cười cười nói:

- Không, ngồi như vậy khỏe khoắn chút thôi.

Phi không dám tiến xa hơn nữa, đôi tay chàng vẫn giữ tay lái, cho xe chạy khoảng 40 cây số giờ. Nàng liếc sang chàng:

- Anh lái xe như thế thật ổn.

- Dám nào khinh suất, vạn nhất gây cho vị thiên kim tiểu thư nhà họ Khưu điều gì thì trách nhiệm đâu phải nhẹ nhàng.

Bân Bân thuận tay thọt nhột chàng, Phi phát cười lên. Nàng nói:

- Anh nên cho xe chạy nhanh một chút nữa đi.

- Anh không muốn cho cảnh sát họ làm phiền.

Bân Bân bỗng nhiên cười ngất lên:

- Ờ, em nghe một viên cảnh sát lưu thông nói chuyện rất đáng buồn cười.

- Sao? Nói nghe đi.

- Có một đôi bạn cùng du ngoạn, họ chạy xe cũng như mình hiện giờ, nhưng có khác hơn là, chàng ta một tay cầm tay lái, một tay ôm lấy cô gái.

- Đúng vậy, nghe nói bên Mỹ đôi bạn đi du ngoạn, họ lái xe kiểu đó là thường.

- Nhưng, cảnh sát giao thông phát hiện ra bèn chận họ lại. Viên cảnh sát chỉ vào tay lái hỏi: Tại sao không dùng hai tay?

- Thế rồi, chàng ta trả lời thế nào? Như vậy là đã vi phạm luật lệ lưu thông mà.

Bân Bân vẫn cười nói:

- Ờ, người đó nói: đa tạ lòng tốt của lão huynh, nhưng tôi không thể dùng hai tay để ôm nàng, buộc lòng phải dùng một tay mà lái xe.

Phi cười ngất, chàng chắc đã nghe qua chuyện này, chàng hôn lên mái tóc nàng nói:

- Nếu chúng ta học theo chuyện đó, chắc chắn hồi sau sẽ lặng lẽ êm đềm lắm.

- Có lúc gây khó khăn cho người khác, cũng có lúc thích cho mình. Có một lần tại Nhật em lái xe chạy thật mau, cảnh sát huýt còi ngừng lại. Em lấy ra một ngàn đồng yen dúi vào tay anh ta, gây cho anh ta rối loạn khó xử trí.

- Rồi hắn nhận hối lộ cho em chạy luôn hả?

- Thừa lúc anh ta chưa biết xử trí ra sao, em vọt luôn.

- Chắc hắn mắng sau lưng em.

- Mặc hắn, miễn là em không nghe thì thôi.

Khi xe chạy ngang nhà Tố Tố, Phi bèn nhìn vào ngõ rẽ đó. Bân Bân lại tìm chuyện khác để nói:

- Có nên tìm rủ bạn gái của anh đi chơi không?

Phi cố làm bộ không biết hỏi:

- Rủ ai?

Nàng dùng ngón tay chỉ phía sau chàng:

- Tố Tố chớ còn ai, anh đừng làm bộ không biết.

Phi không muốn phân bua gì với nàng, chàng cười nói:

- Thôi, một bạn gái cũng đủ rồi.

- À, nghe nói bạn gái của anh nhiều lắm mà.

- Em yên chí đi, anh chưa bao giờ dám nghĩ đến, anh sợ gặp những vụ như tại giàn hoa ở nhà em quá đi.

Bân Bân trừng mắt nhìn chàng:

- Thôi đi, ai cần anh.

- Đương nhiên, em không màng đến anh rồi, nhưng giàn hoa nó thương hại cho anh chớ.

Bân Bân vừa cao hứng vừa đắc ý cười lớn, tiếng cười của nàng trong vút vang lại phía sau xe. Nàng nói:

- Đàn ông các anh rất đa tình, khi thấy là yêu ngay.

Phi nghĩ đến Phú, câu nói của anh ấy rất thích hợp cho việc vừa rồi. Chàng mỉm cười:

- Anh tin rằng, lời của em vừa rồi có điểm rất chính xác, phái nam là vậy đó, nhưng trừ anh ra.

- Anh muốn chỉ người bạn quí của anh là Hoàng Thiên Phú chứ gì?

Phi lập tức phủ nhận, chàng không muốn cho Bân Bân có ấn tượng xấu với Phú, chàng nói:

- Anh ám chỉ số đông phái nam chớ không phải chỉ riêng người nào. Anh thấy phần lớn đàn ông đều đa tình, khi thấy gái là yêu ngay, nhưng trong đó cũng có người chỉ yêu một người mà thôi.

- Những người ấy không đáng sợ, chỉ đáng chán mà thôi.

- Người như thế nào gọi là đáng sợ?

Nàng dùng ngón tay xỉ lên vai chàng nói:

- Anh!

- Anh có gì gọi là đáng sợ?

Nàng lắc đầu nguầy nguậy nói:

- Hổng nói đâu.

Phi dùng má chàng kề sát lên mái tóc nàng. Cử động của chàng có dụng ý hẳn, lộ vẻ cho nàng biết rằng, chàng chỉ yêu duy nhất có nàng, chàng không có gì đáng sợ.

Câu nói của Bân Bân vừa rồi, khiến cho chàng nhớ lại Phú. Chàng không nghĩ đến cá nhân của Phú mà nghĩ đến lời Phú đã phê bình chàng.

Về hôn nhân chàng đang suy tính, chọn đối tượng kết hôn, chàng thấy mình chưa bao giờ có mối tình trọn vẹn, chàng có thể sẽ là một người chồng tốt trong sự sinh hoạt, nhưng về phương diện tinh thần, chàng khó có thể là một người chồng chung tình.

Phi cười Phú là gã si tình trong mộng tưởng. Chàng không bao giờ ghi những lời phê bình của Phú vào lòng. Lúc đầu chàng không tin lòng mình như vậy, nhưng đến bây giờ chàng cảm thấy lời của Phú có phần đúng.

Từ ngày Bân Bân về nước đến nay, chàng đối với nàng và ngược lại, nó đã quá sự dự tưởng của chàng, nhưng sao lúc nào cũng nhớ đến Tố Tố. Khi vắng Tố Tố thì trong đầu óc chàng hiện lên hình ảnh của nàng. Chàng thường đặt hai nàng lên trên cân lý trí mà đo lường.

Chiều hôm đó, họ đi du ngoạn chợ Đài Bắc rất vui vẻ. Chàng chụp một vài tấm hình cho nàng. Chàng thấy mọi người chú ý đến nàng, chàng cũng có đôi chút hãnh diện. Bữa tối đó, họ cùng ăn tại quán Tứ Xuyên, do nhân viên trong y viện đãi. Trong số chỉ có hai bàn, đông đủ y sĩ và y tá, nhưng Thiên Phú vắng mặt hôm ấy, vì Phú bận chăm sóc cô họ Vương. Sau khi tiệc tan, Phi cùng Bân Bân đi xem xi nê, sau đó còn đến một vũ trường cùng khiêu vũ.

Khi xe chàng chạy ngang Trung Sơn Bắc Lộ, chàng nhìn thấy chiếc xe du lịch mà xanh đậm của Hùng xưởng trưởng đang chạy vào Trùnh Khánh Bắc Lộ, chàng thấy rõ, chính Hùng xưởng trưởng cầm tay lái, ngồi bên ông ta là một phụ nữ trẻ tuổi. Người thiếu phụ ấy dùng chiếc khăn lụa choàng trên đầu, nên chàng nhìn không được rõ.

Cuộc đi âm thầm như vậy, khiến cho Phi tin lời nói của Phú là thật về vấn đề lão Hùng có mối tình nào đó. Chàng không thể đem chuyện này mà nói lại cho Bân Bân biết. Chàng cho rằng điều này không lấy gì làm quan trọng, chỉ trừ khi trong gia đình của lão Hùng có chuyện rầy rà xáo trộn, ngoài ra không có gì đáng kể. Nếu rủi chàng nhìn lầm, mà nói ra, nó sẽ biến thành chuyện không tốt đối với chàng.

Nhưng chàng thấy bức rức không yên. Nếu Khưu viện trưởng vì việc Vương Cách đánh lão Hùng mà trách chàng, thì chàng phải tìm ra sự thật. Hiện giờ thì chuyện ấy đã qua rồi, chàng cũng không mấy thắc mắc. Tuy nhiên lấy lòng công bình mà nói. Nếu làm ồn lên thì nhất định có lợi cho Vương Cách. Nhưng, không vì vấn đề này mà làm mất sự hứng thú về chuyện đi khiêu vũ của Bân Bân, bởi nàng rất thích tổng hội ca vũ, và say mê giọng hát của một nữ ca sĩ ở đó. Đối với khiêu vũ, Phi nhẩy rất có nét. Không phải là loại nhẩy tân kỳ mà là một loại vũ dân tộc ở biên cương, trong những động tác thô bạo, nó còn bộc lộ ra nhiều nét tình cảm. Thêm vào đó, loại trống nhạc, tiếng cồng đinh tai, bên ánh lửa bập bùng, dìu dắt khán giả đi vào một địa phương xa xăm và mờ ảo.

Từ dạ vũ tổng hội, chàng và nàng về đến nhà đã một giờ khuya. Mỹ Tử ra mở cửa, cô ta cho biết, sòng bài của bà Khưu cũng vừa kết thúc, nên bà đã ngủ rồi. Sợ Phi về trễ không thể đi đâu được, nên cô ta đã sửa soạn giường ngủ chu đáo.

Sau khi Bân Bân nghe xong, bèn hướng sang Phi nói:

- Khuya rồi, anh không thể về nhà Tố Tố mà làm rộn người ta, nên ở đây nghỉ luôn đến sáng sẽ hay.

Phi suy nghĩ giây lát, chàng biết rằng về trễ không mấy hay cho lắm, chàng tính về y viện để nghỉ. Hiện giờ đã chuẩn bị chỗ nghỉ rồi, nếu chàng về y viện thì sẽ làm phật lòng cho người nhà. Bất cứ ở đâu, cũng phải về sớm, vì sáng mai Khưu viện trưởng sẽ dùng xe sớm.

Sau cùng, chàng gật đầu đồng ý. Bân Bân dắt chàng đến giường ngủ tại thư phòng, đầy đủ gối mềm nệm, Phi khẽ nói:

- Đừng nghĩ gì đến anh nữa, ở đây khí trời rất mát, ngủ thế này rất êm.

Nàng nũng nịu bên chàng nói:

- Em chưa hề săn sóc ai, nhưng ở đây em hy vọng anh sớm quên hình bóng của tố Tố.

Phi trợn mắt nhìn nàng. Nhưng chạm phải đôi mắt tình tứ dịu hiền của nàng, quả tim của chàng đập lên rộn rã, chàng dùng một bàn tay ôm ngang lưng nàng khẽ nói:

- Nếu em ân cần đến anh, nên nhường phòng em cho anh nghỉ một đêm thì hay quá.

Nàng nhìn chàng nhăn mặt làm dáng, đưa ngón tay vẽ lên mặt chàng một chữ xấu. Nhân cơ hội, chàng ôm nàng vào lòng hôn một cái thật nồng thắm.

Mỹ Tử bưng trà đến gõ cửa, khiến cho hai người phải rời nhau. Cô ta cũng mang áo ngủ của lão Khưu cho chàng mặc, đồng thời mời chàng đi tắm. Bân Bân đưa tay giã biệt, cũng theo Mỹ Tử đi ra.