Chương 10
Thành Hoàng Ốc, Cờ Tả Đạo



Hạng Thác và mọi người vội vàng kéo nhau theo đường lòng chảo mà đi lên. Càng vòng vo càng lên cao được nửa ngày thấy một tòa cổ thành lại sừng sững trước mặt.

Lão họ Lý nói :

− Chúng ta còn đi bộ một ngày đường thì thấy một tòa cổ thành. Đếm biết bao nhiêu tòa cổ thành mới tới được lăng mộ của vua Tần.

Lão Trần nói :

− Lại còn mãng xà vương, giặc dữ ngăn đón, chim thần giữ mộ, dân Tần khóc than nay đến chốn này lại thấy có tòa cổ thành thì thật lạ lùng.

Người mã phu tiến đến, xem xét tòa thành rồi hỏi Hạng Thác :

− Tướng quân thấy tòa thành này giống như vật gì không?

Hạng Thác nói :

− Trông tòa thành giống như xe nhà vua gọi là Hoàng Ốc, bên cạnh tòa thành có cắm cờ lông chim gọi là Tả đạo. Vậy thì tòa thành này xây cất theo kiểu hành cung ở các toa cổ, xe có lợp vải màu vàng tượng trưng cho cỗ xe của những vị vương hầu. Chắc đây là tòa thành cuối cùng đến lăng mộ vua Tần.

Người phu xe lắc đầu :

− Tôi nghĩ là không phải thế?

Hạng Thác hỏi :

− Nhà Tần muốn xây cả thế gian nơi cung điện Hàm Dương, muốn tạo hết vẻ đẹp phù hoa nơi cung A Phòng.

Hạng Thác hỏi :

− Như thế thì nơi cung điện này, lăng mộ sẽ tạo dựng như thế nào?

Mã phu như hồi tưởng lại điều gì rồi nói :

− Theo tôi tưởng Tần Thủy Hoàng trước khi tạ thế, thường lo sợ người mưu sát mình nên giữ gìn rất cẩn thận. Cả đến cái xác sau khi chết, cũng cất giấu sợ có kẻ hủy diệt đi. Nên xây dựng bao nhiêu công trình để bảo vệ cái xác của mình. Đám quần thần con cháu nhà Tần muốn biểu dương sự giàu mạnh và công nghiệp của ông cha nên càng cho dựng lăng miếu hết sức bí ẩn. Làm khổ trăm họ. Vả chăng cái ý muốn sống bất diệt trong cõi thế gian để hưỏng lộc trời. Vua Tần cho đi tìm tiên ở Đông Hải, để lấy thuốc trường sinh bất lão, để tạo nên sự sống đời đời. Cho nên tôi nghĩ là vua Tần sẽ cho xây dựng lạc cảnh cõi Bồng Lai ở trong lăng mộ của mình, để biểu hiện cái ý muôn đời đó.

Hạng Thác hỏi :

− Sao nhà người chắc vua Tần cho xây cảnh Bồng Lai ở nơi lăng mộ.

Bấy giờ mã phu cười nói :

− Nơi chặng đường chót, không chỉ có cái Bồng Lai tiên cảnh không đâu! Riêng cái tòa thành Hoàng Ốc này muốn qua được không phải dễ gì?

Hạng Thác hỏi :

− Nhà ngươi biết cách nào qua lọt tòa Hoàng Ốc này chăng?

Mã phu nói :

− Để tôi nhớ lại chứ! Vì đã quá lâu ngày nên quên mất.

− À... à! Trên nóc tòa Hoàng Ốc này có một cái mũi giáo nhọn chĩa lên trời. Đó là cơ quan để mở cửa tòa thành. Nếu lao lên vặn cho mũi giáo xoay tròn một vòng thì cửa thành sẽ mở. Nhưng phải thận trọng. Bước vào đến bậc cửa thứ nhất, đá từ trên đổ xuống, hầm sâu thứ dữ! Vào bậc cửa thứ năm, bẫy rập bằng sắt sẽ chụp vào. Nếu không vào mở cửa thì sẽ không qua được. Vào bậc cửa chót sẽ có hai pho tượng đá đổ ập vào nhau, đập vỡ sọ. Qua được tất cả thì qua được thành Hoàng Ốc!

Hạng Bá mừng rỡ nói :

− May mà có ngươi đi theo, nếu không thì hết sức nguy hiểm.

− Tại sao nhà ngươi biết được rõ ràng như vậy?

Mã phu nói :

− Ngày xưa tôi là kẻ tù phạm bị xử hoạn cho đi xây lăng mộ ở núi Ly Sơn này!

Hạng Thác nói :

− Vì thế mà ngày nay ngươi nhớ rành như vậy. Thôi chúng ta tìm cách qua thành Hoàng Ốc cho mau. Công việc này ngươi phải gắng công mệt sức mới xong.

Người mã phu nói :

− Tôi cũng muốn cho mau đến nơi chính điện. Phải lòng vòng ở giữa đường thật đáng chán!

Nói rồi bảo :

− Muốn phá bậc thứ nhất phải hy sinh một người. Như thế ai chịu hy sinh đây?

− Sao lại phải hy sinh?

Mã phu cười :

− Thần núi Ly Sơn muốn như thế. Các vị coi mây đen vần vũ rồi kìa, như sắp mưa bão tới nơi.

Hạng Thác nói :

− Ai hy sinh? Không có cách nào khác ư?

− Phải có máu rơi nơi bậc cửa thứ nhất thì các bậc cửa sau mới qua được.

Lão Lý nói :

− Việc này tôi đã nghe ai kể một lần. Qua thành Hoàng Ốc phải có máu tươi. Bây giờ mới biết được.

− Tại sao lại quái dị như vậy được?

Minh Phụng vừa hỏi vừa trố mắt nhìn tòa thành đang sừng sững như cỗ xe vàng bày ra đấy!

Người mã phu lại nói :

− Thôi được. Tôi xin hy sinh tính mạng cho.

Hạng Thác ngăn lại :

− Nhà ngươi hãy kể cho ta biết tại sao, rồi ta hãy tìm ra cách khác có hay hơn không?

Mã phu nói :

− Dưới hầm sâu nuôi bầy dã thú ghê gớm. Nếu mở toang được bậc cửa thì cả miệng hầm sẽ lộ ra, loại dã nhân mắt đỏ tròng vàng, răng lởm chởm đang chờ đón ăn nuốt sống kẻ nào qua đấy. Nếu không có máu chúng không lui đâu?

− Thế từ lâu chúng sống bằng gì?

− Đường hầm ăn sâu vào hang núi Ly Sơn. Chúng vào ra ở đó.

Hạng Thác :

− Lâu năm hiện chúng còn ở đấy hay không?

Mã phu lắc đầu :

− Xây cất như thế, chúng không đi ra được. Nghe động chúng xô nhào chạy đến nhất là đánh hơi người, xa bao nhiêu dặm chúng đều đánh hơi thấy ngay. Tôi từng chứng kiến cảnh xé xác tù nhân của chúng thời nhà Tần, lúc vừa xây lăng xong.

Hạng Thác trầm tư suy nghĩ, lại nhìn quanh trong bọn, không ai là người có thể vì đại cuộc mà hy sinh ngoài mình cả.

Hạng Thác bèn đứng lên nói :

− Ta nghĩ không lẽ bắt mọi người ở đây hy sinh thay! Ta là kẻ chỉ huy thì phải dẫn mình vào hang hùm trước mới đúng.

Bá Vũ lắc đầu :

− Tướng quân còn về bẩm mạng lại. Xin để tôi thay!

Lão Lý nói :

− Tôi sống đã gần tám mươi. Không còn ham hố gì cuộc đời nữa, xin cho tôi được đi vào thành Hoàng Ốc!

Lão Trần nói :

− Lão Lý nói đúng! Lão Lý đi bước tiên phong rồi tôi xin đi tiếp bậc kế. Như thế mới đúng luật tiên hóa và đào thải. Già đi trước trẻ đi sau!

Từ Dung nhìn hai vị lão bá muốn hy sinh nói :

− Chẳng lẽ đàn bà chúng tôi lại không dám đi vào thành này hay sao? Xin cho tôi đi đầu tiên.

Hạng Bá nói :

− Ta quyết định lão Lý đi đầu tiên vậy!

Mọi người thấy dao động. Chợt Hạng Thác cười một nụ cười đầy chân thật và ngang tàng nói :

− Nhưng lão Lý sẽ không đi một mình!

Mọi người đang chờ đợi, thì Hạng Thác vác đao bước ra, giục :

− Này bước lên lão Lý, tiểu tướng cùng đi một lựơt với lão cho có bạn.

Hai người đều cả cười, họ vững bước đi thẳng đến ngôi đền.

Bước lên bậc thứ nhất!

Không thấy gì cả. Hạng Bá nói :

− Lời của mã phu sai lầm rồi!

Nói xong lập tức hươi búa đồng mang theo người ra phá vào chiếc khoen cửa sắt.

− Ầm!

Chỉ một nhát thôi, cánh cửa mở bung ra, ở dưới chân họ bỗng như địa chấn ầm ầm, giây lát tòa thành như một cỗ xe vàng luân chuyển dữ dội, gạch đá đổ tung.

Một vực thẳm bày ra một hầm sâu thăm thẳm trước mặt mọi người!

Hạng Thác và lão Lý rơi cả người xuống hầm ấy. Chỉ nghe tiếng gầm thét của thú tranh mồi. Khi Hạng Thác rơi xuống thanh bảo đao cầm trên tay loang loáng chém đỡ bốn bề.

Lão Lý thì té sấp xuống, từ bậc cửa đầu té xuống hầm, hai người thấy choáng váng mày mặt vì hơi ẩm, tối tăm.

Khi họ nhìn lại thì trong cõi lờ mờ như địa ngục ấy chập chờn ẩn hiện một số dã nhân đang lao tới.

Hạng Thác bình tĩnh nói :

− Không hề gì lão Lý chớ sợ.

Nói rồi múa đao chém vùn vụt. Con dã nhân đầu tiên bị bảo đao chém mất đầu gục xuống.

Con thứ hai bị đứt cả hai ống tay lảo đảo té vào lòng hang.

Hai con còn lại tuy hung tợn nhưng chỉ đứng kêu thét gầm rống bên ngoài mà thôi!

Hạng Thác hăng máu lăn xả vào hai con dã nhân, chúng lao đến.

Lưỡi bảo đao chém sắt như bùn khoa lên chém rơi đầu con ác thú.

Chỉ còn một con dã nhân, nó kêu lên thảm thiết rồi uốn mình chạy nhầu vào hang. Hạng Thác mệt lả té ngồi dưới hang sâu, lão Lý còn kinh hoàng hà hốc mồm không nói gì được. Trước mặt họ những thây lông lá, những chiếc đầu răng nhọn lởm chởm lăn lốc, trông như những chằng tinh mà xưa nay họ chưa từng thấy. Hạng Thác vì cơn lo sợ tột độ, nên liều chết đánh nhào, chém được chúng.

Bây giờ hắn rùng mình mọc ốc vì cảnh tượng vừa qua.

Từ bên trên có tiếng gọi :

− Hạng tướng quân! Hạng tướng quân còn đó không?

Hạng Thác khẽ khếch môi cười chiến thắng, cố gắng hét to :

− Không ai việc gì cả thòng dây xuống đi!

Trên miệng hầm reo lên mừng rỡ :

− Hạng tướng quân chờ một lát.

Dây được thòng xuống.

Hạng Thác đỡ lão Lý. Cột dây ngang người lão, rồi la lớn :

− Cho dây lên! Kéo lên!

Lão Lý vừa được kéo lên, rồi Hạng Thác lên khỏi hầm sâu.

Cả hai mình mẩy bám đầy rêu ẩm và máu tanh.

Lão Trần hứng chí hét lên :

− Tôi sẽ vào tiếp chặng đường thứ nhì.

Mã phu nói :

− Vào bậc thứ nhất nhì mở đường hầm. Nay phải trèo lên nóc tòa ốc thành để xoay vòng lưỡi giáo mở cửa thành.

Hạng Thác hỏi :

− Bá Vũ nên vì ta mà đi việc này!

Bá Vũ gật đầu, ngậm đao leo lên nóc cao chót vót của tòa thành.

Chàng vừa đặt chân vịn vào mũi giáo chọc trời đã nghe có tiếng :

− Tách! Tách! Tách!

Một loạt tên bay từ xa đến.

Bá Vũ đã đề phòng, vội khoa đao gạt tên rơi lả tả.

Lúc ấy mấy loạt tên khác bay vèo vèo đến. Điều nguy hiểm là Bá Vũ đang đứng trơ vơ giữa nóc tòa thành.

Chàng đang làm bia cho các tay xạ thủ của nhà Tần từ bốn phía.

Lão Lý nói :

− Bá Vũ sẽ bị tên. Ai trong bọn ta mau hạ các tên xạ thủ của chúng.

Hạng Thác, người mã phu, đồng quay về phía làn tên.

Thấy từ bên bìa rừng, có một cây cổ thụ tên từ đó bắn ra.

Gã mã phu nói :

− Để bọn chúng cho tôi.

Nói rồi rút cung tên ra, nhằm về hướng lằn tên vừa bay ra mà bắn.

Từ trên cao một tiếng la thất thanh.

Rồi một bóng đen té nhào xuống.

Lão Trần nói :

− Chắc là bọn giặc Tần đeo đuổi chúng ta lâu nay!

Nhờ phát hiện tên nọ, bọn kia cả sợ tụt xuống không bắn tên nữa.

Nhân dịp đó Bá Vũ vội cố xoay vòng ngọn giáo. Những tiếng chấn động ghê gớm rung rinh cả ngôi Hoàng Ốc thành.

Các cửa thành mở toang nhường rõ lối đi quang đãng.

Chờ Bá Vũ tuột xuống rồi, họ vộ vàng kéo nhau thẳng vô bên trong thành.

Gã mã phu nói lớn :

− Coi chừng dẫm lên bậc cửa thứ năm đấy!

Bỗng nghe ầm một tiếng!

Không ai nghĩ là lão Trần làm nhanh như thế. Lão không chờ ai kịp ngăn cản; đã tung cả người vào vặn lấy chốt cửa!

Vừa mở toang chốt cửa bật ra, một tấm lưới sắt với hàng trăm lưỡi bén nhọn từ trên chụp xuống. Mọi người chỉ nghe một tiếng kêu hãi hùng, lão ta bị băm vằm ra như tương!

Không người nào quay lại nhìn cảnh tượng hãi hùng đó.

Họ đồng len lỏi bước qua cho lẹ.

Gã mã phu nói :

− Bậc chót chỉ có kẻ nào nhảy xa nhất thì qua nổi thôi. Đó là cung đường độc đạo, hai bên có hai dãy hình nhân bằng đá. Ai dẫm chân vào những nền đá mà đi, thì sẽ gặp nguy hiểm ngay.

Cả bọn đều lo lắng.

Chợt Từ Dung nói :

− Tại sao ta không tìm cách phá hủy nó trước khi bước vào?

− Khó mà thực hiện ý đó. Ở giữa bậc chót có một cái nút bí mật. Dẫm lên thì cửa hậu sau thành sẽ mở ra, mới có chỗ thông. Làm sao có thể dẫm lên cái nút bí mật đó chứ?

Từ Dung chợt bảo nhỏ Bá Vũ :

− Hiền huynh! Tại sao không dùng tảng đá lớn mà ném vào cái nút hầm ở đấy. Hai người có thể thực hiện được rồi!

Bá Vũ nói :

− Để thử xem!

Rồi cùng mã phu chạy ra ngoài khiêng lấy tảng đá lớn đi vào.

Hạng Thác cũng tiếp một tay.

Ba tay dững sĩ đẩy mạnh tảng đá một cái. Nó trôi tuột đến nút hầm.

Bỗng nghe những tiếng bung! Bung! Vang lên, các pho tượng xô ập vào nhau như trời động sấm sét.

− Tất cả các pho tượng hai bên đều châu lại, ngăn đường, làm sao mà đi qua lọt? - Từ Dung hỏi.

Minh Phụng đảo mắt nhìn rồi nói :

− Ta không chui ở dưới lọt thì chỉ còn một cách mà thôi.

− Làm gì?

Minh Phụng nói :

− Leo qua đầu mấy pho tượng ấy mà trèo qua.

Hạng Thác mĩm cười :

− Đàn bà con gái đôi khi lại có ý kiến bổ ích, hay lắm!

Rồi tất cả lục tục leo lên đều, vai các pho tượng mà trèo dần ra tới cửa sau.

Thoát khỏi chốn nguy hiểm đó.

Mọi người cố đi thật xa, khỏi thành Hoàng Ốc này hàng dặm đường mới dừng lại vì chiều giăng lối đi mịt mùng.