Chương 2

TRONG RỪNG


Chiếc xe chạy đều trên lớp sỏi trải phẳng. Gió vụt hai bên má Swanhild. Đến những khuỷu đường, ánh sáng đèn pha tràn phủ lên các khóm lá và những thân cây lớn hình như chen chúc xô đẩy dưới vòm xanh chằng chịt những nhánh cành.
Đã thấy được nhà người gác rồi. Ánh lửa đỏ của hắn treo chiếu lên những cột sắt lớn vặn mình ở hai bên cổng mở. Vì có đèn đường xe lửa chạy qua, đường đá phải ngoặt về phía tay phải, rồi ăn dốc xuống phía cầu. Swanhild cố lắng tai mà không thể nhận được tiếng tăm gì khác lạ. Nàng thấy như con chó săn lớn ở cạnh nàng nhô người lên, rồi lại ngồi xệp xuống nệm xe, vừa run sợ vừa nép vào bên cô chủ. Nàng chợt nhiên tái hẳn người đi, vì nàng hiểu rằng linh giác loài vật bao giờ cũng vẫn rất tinh tường: chỉ mới đánh hơi thấy gió thổi từ Beacon lại mà con chó săn rất bạo dạn kia cũng đến len lét khiếp sợ đến thế!

Chiếc xe hơi qua cầu, rẽ sang tay phải rồi bon bon trên một quãng đường dài, một bên có rặng cây mọc như hàng rào phủ đầy bụi cát chạy thoải đến tận một cái suối nhỏ lấp loáng từ phía đồi núi ăn ra. Những bụm cây, những tường đổ nát, vây quanh những khu nhà cửa tiều tụy mù tối, chỉ có những điểm sao làm đèn. Đằng xa là một thung lũng mờ sương và cái mô đất trên đó sừng sững cái hình thù quái gở.

Qua khỏi chỗ làng xóm thì những mỏm cao miền Beacon hạ thấp dần xuống, con đường nổi rõ một cách tuyệt diệu, chạy dài ở giữa khoảng bát ngát của vùng cây cối hoang vu.

Swanhlid biết rằng tối hôm ấy anh nàng sang bên Mansby Place, đến chơi nhà Goidard Covert là bạn thân của chàng. Nàng thầm mong rằng Oliver vẫn còn ở đấy chuyện trò cho đến bấy giờ. Mắt nàng đã thuộc phong cảnh ở đây nên nhận rõ được lớp nhà hình đen ngòm nhô trên nền đất. Chỉ thấy có ánh sáng mờ yếu ở cửa sổ thượng. Thế thì Oliver hẳn đã ra rồi vì người bạn của chàng đã về phòng riêng và chắc đang cặm cụi luyện, tán những chất hóa học.

Nàng đồ chừng có lẽ anh nàng đã qua rừng trở về nhà bằng một lối xuyên lâm, con đường nhỏ do những đàn súc vật đã vạch sẵn, Theo lối đó, chàng cũng có thể qua thung lũng mà về trang trại của nhà.

Bao nhiêu điều phỏng đoán ấy hỗn loạn trong óc Swanhild trong lúc nàng phóng xe vào con đường nhỏ. Nàng quặt xe ra phía tay phải, bánh xe lướt trơn trên mặt đồng tuyết đóng và sau cùng lăn trên lối cỏ mọc rậm rì. Nàng để cho tâm linh dìu dắt, qua một bể sương sa mù mịt phủ đầy khu thung lũng. Chiếc xe xông lên tiếng máy rầm rầm và đôi lúc chồm vấp.

Dưới vòm trời vằng vặc ánh trăng lạnh lẽo, nàng cho xe leo lên dốc đồi Beacon và sau cùng tới cửa khu rừng.

Con Alex không còn vẻ nào là sợ hãi nữa.

Những tiếng rên rĩ thì thầm trong những vừng cây bị gió to hành hạ dồn đến quanh người thiếu nữ. Cả một trận dông tố của những thanh âm thê thảm vây bọc lấy nàng: tiếng lắc rắc của cành nhánh vật mình, tiếng rì rào của những bụi cây khóm lá, tiếng xào xạc của lớp cỏ bị dày vò.

Ngọn đèn cầm chắc trong tay, tâm hồn điên cuồng khiếp sợ, Swanhild tiến bước lên, người vừa nóng ran vừa giá ngắt. Cây trong rừng phần lớn là thông, sam – mộc và dẻ, vươn những thân hình ảm đạm trong đêm và che kín cả bầu trời. Thỉnh thoảng, một chút sáng lọt xuống, qua những cành cao của một cây bạch – mộc trụi lá.

Giữa cảnh trí hãi hùng ấy, Swanhild chỉ sợ những sự xảy đến thình lình, chẳng hạn rơi xuống tự trên một chòm cây nay bật lên từ dưới âm ty, ngay cạnh người thiếu nữ.

Con Alex đi trước mặt nàng, đầu lắc lư.

Chốc chốc nàng lại lớn tiếng gọi tên anh nàng, vừa mong được trả lời lại vừa sợ tiếng nàng lọt vào những tai khác. Trong khu rừng om tối như hầm kín này, biết đâu chẳng chất chứa cái sức giết người ghê gớm!

Một tiếng chưa rõ rệt khiến nàng quay lại, nàng chỉ thấy đằng xa hai mắt đèn xe của nàng. Nàng rẽ sang một nẻo quặt thì không trông thấy ánh đèn kia nữa, thế là nàng mất cả sự liên lạc cuối cùng với trần gian.

Đến một chỗ, đường phân nhiều ngả, nàng nhận ra như có người vừa quạ Trên mặt đất đóng váng không còn dấu vết nào, nhưng cỏ ở đầy dẹp xuống và bị dầy xéo. Hốt nhiên con Alex chạy đến một con đường ăn ra gần một cây sến mọc ở một khu quang đãng nhỏ. Con chó ngừng lại chỗ ấy hít một khoảng đất ra vẻ sợ sệt. Swanhild hạ thấp ngọn đèn xuống, soi thấy một vũng máu đọng và màu đã thâm, rồi đến một khoảng thẫm hơn thấy trên thân cây, tầm ngang đầu người, một đống thịt bị xé nát trông rất ghê tởm, be bét dưới gốc cây.

Tim người thiếu nữ như ngừng đập. Nàng nhận ra đó là con chó của anh nàng, một giống chó to lớn như con bệ Một chân sau con chó bị rứt ra khỏi mình, còn mình con vật thì bị vặn nhàu bóp nát trông không ra hình thù gì nữa, rồi bị quật mạnh vào thân cây sến: đủ biết nó bị giết hại bởi một sức quái gở phi thường.

Sau khi buồn rầu hít ngửi cái thây chết của đồng loại, con Alex lại bước đi và dừng chân trước một cây thông cực lớn bị sét đánh thủng một phần thân cây; Oliver nằm sóng sượt trên một giải lá thông và quả thông khô, đầu gối lên một vũng máu.

Swanhild đặt chiến đèn xuống đất, xốc anh nàng lên cho dựa vào thân cây sến. Cái khăn quàng dây bằng lụa của Oliver vừa bẩn, vừa nhàu nát và các đường nếp giá băng; hai ống tay chiếc áo khoác thì bươm rách. Mặt chàng sưng vều lên gần hết, hai cánh tay và bàn tay vừa lấm đen, vừa bầm đỏ thì lạnh ngắt và cứng đờ. Máu các chỗ đã đông lại từ lâu. Swanhild không biết máu cầm là vì người đã chết rồi hay vì trời rét. Nàng cố nghe quả tim của anh nàng nhưng không thể nhận thấy một nhịp nào, vì trống ngực nàng đập mạnh quá.

Nàng đứng dậy, thẳng người nhìn ra quanh mình: những bụi cây gai góc bị gẫy nát, dày xéo, thuật lại một cuộc vật lộn vô cùng dữ dội. Bỗng nhiên, có tiếng kêu rất nhỏ, đưa ra từ cái hốc cây bị sét đánh. Swanhild sởn tóc gáy, tai hết sức nghe ngóng, chân bước lại gần Oliver và trỏ mãi ngón tay vào cái cây có tiếng lạ cho con Alex sục tìm xem. Con chó ngoảnh đầu đi, lưỡng lự, đánh hơi về phía tay chủ khiến rồi đến bên chân chủ đứng nhìn. Gió thổi dồn lẫn muôn nghìn tiếng dị kỳ, ào ào trút như phong ba xuống những khóm cây và đầu dốc.

Sau cùng, người thiếu nữ hướng về trước, dõng dạc nói, giọng lạc đi:

- Muốn sống thì ra ngay, không ta bắn!

Không thấy đáp lại, nàng liền bắn một phát súng lục về phía cây. Vẫn không thấy gì ngoài mấy tiếng vỏ cây vỡ, rơi xuống. Phát đạn nổ vừa rồi như trừ diệt hết mọi tiếng tăm khác: kế đó là một sự im lặng nặng dầy. Không kịp để ý đến cử chỉ của mình, nàng cầm ngay chiến đèn lên và soi ánh vào trong hốc tối, nàng hét lên một tiếng:

- Chị Kate Stringer!

Cái cảnh tượng nàng trông thấy kia, không bút nào tả nổi. Tất cả sự kinh khủng thấy ở cái thây nát của con chó lớn lúc nãy cũng không còn gì, nếu đem ra so sánh với điều nàng mới nhận ra.

Tâm thần nàng thành ra hỗn loạn. Nàng lấy hết sức mạnh trong cơn nguy khốn tuyệt vọng, xốc cho anh nàng đứng được lên. Rồi, cố gò người xuống, nàng vừa cõng Oliver trên lưng; chân anh nàng buông thõng kéo lê dưới đất. Nàng chụm hai cánh tay Oliver giữ chặt trong tay mình, quàng hai cánh tay ấy vào cổ mình, rồi bỏ cây súng lục vào túi bên phải chiếc áo phủ ngoài, đề phòng lúc nguy cứ việc đưa tay và lấy ngay được. Nàng dùng bàn chân đẩy cho đèn quay chiếu ra lối đi, để có ánh sáng tới chỗ nàng có thể trông thấy đèn pha được. Gắng một sức cuối cùng nữa, nàng ngước lên, khom cúi dưới cái vác nặng đè trĩu trên lưng.
Lúc bước gần thây con chó lớn, Swanhild chợt nhận thấy rằng chính nàng có thể là cái đích rất rõ để cho cái sức tàn hại độc ác kia nhằm lên. Một ngành gai chơm chởm quấn vào chân nàng, khác nào một bàn tay kêu quào những móng sắc. Nàng phải ấn mình anh nàng vào một thân cây giữ cho khỏi tụt xuống, mới gỡ thoát được nhành gai. Mắt đã quen tối, nàng trông thấy cái mình lông trắng của con Alex tiến trước mặt như một điểm sáng mờ. Rồi ánh đèn pha chiếc xe hơi cũng hiện ra, xuyên qua những hình đen sì của cây cối.

Swanhild giữ chặt chẽ lấy chút đảm lực còn lại và sau hết ra khỏi được bóng cây rừng. Nàng buông dần cho anh nàng tụt xuống đất và gieo người ngồi xệp một bên đợi hoàn hồn. Nàng kéo người thiếu niên vào lòng: đầu chàng ngặt ra một cách thảm hại. Nàng ngẩng trông về phía rừng và thầm tạ Ơn rằng được thoát nạn, trong lúc này Oliver không việc gì nữa, vì chỉ ở dưới bóng thông trong rừng con quái vật mới giết hại người.

Nhưng nàng còn phải làm nốt một việc nữa, khó khăn nhất: còn phải trở vào rừng tìm kẻ bị nạn thứ hai. Trong lúc ngần ngừ, nàng tìm cách tự nhủ lòng rằng anh nàng hiện vẫn còn sống và nếu tìm ngay thầy thuốc chữa chạy tức khắc thì có lẽ cứu được mệnh chàng. Vậy bổn phận đầu tiên của nàng là hãy săn sóc đến anh nàng trước đã. Còn như Kate, tuy mấy phút trước còn thoi thóp thực đấy, nhưng bây giờ chắc cũng chết rồi.

Swanhild xốc Oliver lên, bế đặt lên xe, lấy tấm chăn nàng đã mang theo sẵn đắp kín cho chàng, rồi mở máy. Một cuộc chiến đấu kịch liệt nổi lên trong tâm trí nàng. Nàng tự nghĩ: thế ngộ chị Kate vẫn còn sống thì sao? Mà Oliver thì chết rồi cũng không chừng? Chính nàng, nàng thoát khỏi tay quái vật một lần vừa rồi, nhưng nếu nàng lại trở vào trong rừng thì liệu nó có để yên cho nàng lần nữa không? Sau cùng, Swanhild tính đến một kế nước đôi: là anh nàng về nhà rồi trở lại tìm chị Kate… Phải đấy. Nhưng mà nếu thế thì ra Oliver sống được là bởi sự bỏ liều người con gái đáng thương kia sao? Không, một người dòng dõi quý phái ở Dannow như nàng đây không thể làm một việc như thế được, dù để cứu sống anh nàng cũng không đành.

Swanhild lại chạy vào rừng sau khi giao cho con Alex đứng canh giữ Oliver. Nàng băng băng xông vào trong bóng tối, không nghĩ đến sự khủng khiếp quanh đó, cũng không nghĩ đến sự táo tợn của chính mình, chỉ thấy hăng hái vì những ý niệm về nghĩa vụ.

Khi tới chỗ hốc cây lớn và khi lại trông thấy cái người bạn gái vẫn chơi đùa với mình xưa nay, người thiếu nữ mà mới buổi chiều vừa rồi còn cùng nàng cười cợt bông đùa, giờ đã thành cái đống trông kinh sợ như thế thì nàng phát hoảng cả người lên. Giữa khuôn mặt trước xinh đẹp nhất vùng, hai con mắt lờ lờ xanh mở nhìn nàng một lát trước khi nhắm lại.

Mấy phút sau Swanhild đã trở ra được và đặt người con gái đáng thương ấy bên Oliver. Muốn quay xe, nàng phải cho tiến vào trong bóng rừng cây nhưng không xảy ra sự rủi ro nào hết.

Lại thấy đường cái rồi. Nàng phóng xe xuống dốc, xông vào khu thung lũng mù sương. Nàng tưởng chừng từ lúc ở Dannow đi cho đến lúc xe hơi lại trở về đến xóm, cách nhau kể có hàng nghìn năm. Nàng tính: cách tốt nhất bây giờ là về thẳng trong trang. Mấy phút nữa xe tới cổng, nàng sẽ bảo người gác tức tốc đi mời bác sĩ, ông này ở cách nhà nàng hơn một giờ rưỡi đường đất.