Chương 13


Quả thật còn sớm quá! Khi hai người tới biển chưa một ai ra tắm. Bãi cát vắng ngắt nằm dài dưới ánh nắng gay gắt của buổi trưa hè.

Vọi kéo mảng xuống biển rồi mời Hiền bước lên. Chàng đi dưới nước, ấn mẳng ngược lên phía mỏm đá. Mỗi lần bị sóng đánh, nước lại bắn tung tóe lên mặt Vọi, Hiền thương hại bảo:

- Ướt hết cả áo anh rồi!

Vọi cười:

- Thưa cô, càng mát.

Hiền ngắm Vọi nghĩ thầm:

- “Thân thể kia mà mặc may- ô thì đẹp biết bao!”.

Nhìn Vọi, nàng ân cần hỏi:

- Anh không đội nón thế có nóng không? Hay tôi cho anh mượn cái nón của tôi? Để tôi trùm áo tắm lên đầu cũng được.

Vọi từ chối, nói rằng chịu nắng đã quen không sao. Bỗng chàng đăm đăm ngẫm nghĩ, bảo Hiền:

- Cô muốn ra xa không?

Hiền vui mừng đáp:

- Còn nói gì nữa!

- Vậy để tôi đi lấy buồm nhé!

- Lấy ở đâu?

Vọi vừa chạy vừa quay lại đáp:

- Ở trong lều của cậu tôi.

Một lát sau, Vọi vác đến một cánh buồm nâu cuộn lại và một cây tre. Không thấy Hiền đâu, chàng nhớn nhác nhìn quanh, trong bụng lo lắng. Cái đầu đội mũ cao- su nhô lên làn sóng và loang loáng phản chiếu ánh mặt trời khiến Vọi biết rằng Hiền đang bơi. Bấy giờ chàng mới có dịp để ý đến cái nón của Hiền mà bên trong đựng chiếc áo khoác bông. Chàng liền mang các thứ xuống mảng rồi chở ra xa để đón.

Hiền leo lên mảng, lấy áo khoác choàng vào mình, vừa cười vừa thở rồi bảo Vọi chèo mạnh ra khơi.

- Cô có biết chèo không?

Hiền đáp:

- Tôi chưa chèo mảng bao giờ.

- Vậy cô giữ vững lái cho mũi quay ra phía ngoài để tôi dựng cột buồm nhé?

Khi cánh buồm đã giương, mảng lưới như bay là là trên mặt biển. Tiếng sóng vỗ vào những cây bương kêu lép bép. Bọt sóng trắng phau văng vào đằng mũi bắn vọt lên.

Mảng chạy rất mau, để một vạch dài phía sau lái như luống rãnh cày trong ruộng nước. Hiền đang tự phụ rằng mình cũng có chút công ngồi giữ lái thì Vọi bảo nàng:

- Cô cứ việc ngồi chơi. Tôi vừa lái bằng buồm, vừa lái bằng chèo tiện hơn.

Hiền nhận ra rằng khi mái chèo đã ở trong tay Vọi thì mảng đi trái và ngược được chiều gió. Thấy nàng đứng dậy, Vọi kêu lớn:

- Cô ngồi xuống kẻo ngã!

Hiền ngoan ngoãn làm theo vì nàng ngắm Vọi có vẻ hùng tráng, oai phong lẫm liệt như một ông tướng trên một chiến- hạm đang truy sát địch quân, mà nàng là một tên thủy- quân tầm thường, chỉ biết vâng lời.

- Thưa cô, đi nữa không?

Hiền trỏ tay về phía trước mặt:

- Ra tới cù lao kia có được không?

- Ra sao được? Trông thế mà còn xa lắm đó! Từ đây đến núi Mê...

Hiền ngắt lời:

- Núi ấy là núi Mê?

- Vâng, núi Mê. Từ đây ra đó bằng từ đây ra tới Hà- Nội kia!

Hiền mỉm cười vì nàng nghe anh đánh cá nói vu vơ, chẳng biết Hà- Nội ở về phía nào và cách Sầm Sơn bao nhiêu dặm đường.

- Vậy đỗ lại đây có được không?

- Thưa cô được chứ! Cô muốn đỗ lại đây?

Chàng liền hạn buồm và bỏ neo. Tức thì cái mảng liền đứng im. Hiền toan nhảy xuống nước nhưng lại tỏ vẻ sợ hãi nên hỏi Vọi:

- Ở đây có cá nhám không?

- Không. Cô hỏi làm gì vậy?

- Sợ nó ăn thịt.

Vọi cười phá lên:

- Không, cá nhám không ăn thịt người! Người ăn thịt nó thì có. Loài cá ăn thịt người to hơn, mà chúng tôi gọi là cá quịt, cá mập hay cá nhà táng.

- Vậy biển Sầm Sơn có cá quịt không?

- Không! Không bao giờ có. Nó ở tít mãi đằng xa kia.

Nhưng Hiền vẫn lo sợ, bơi ra một quãng gần rồi lại trở về mảng ngay. Vọi khen:

- Cô bơi giỏi nhỉ!

- Anh có biết bơi không?

Vọi cười:

- Rõ cô hỏi! Con nhà chài lưới lại không biết bơi?

- Vậy sao anh không bơi với tôi?

Vọi bẽn lẽn đáp:

- Thôi, mời cô tắm.

Mọi khi ra khơi mà cần phải bơi lặn để gỡ lưới thì bao giờ Vọi cũng chỉ đóng sơ sài có một cái khố nâu nếu không cởi truồng. Chàng hiểu lờ mờ rằng ở trước mặt một cô thiếu nữ, chàng không được phép khiếm lễ như thế.

- Anh không tắm? Thật đáng tiếc cho anh! Ở đây sóng yên, bơi thú lắm... Nhưng về thôi! Tôi vẫn nơm nớp sợ cá quịt của anh ăn thịt.

Thức thì hai người xúm nhau kéo neo lên. Rồi Vọi giuơng buồm cho mảng chạy vào bờ. Hiền ngồi ngắm phố Sầm Sơn ẩn lộ trong rừng phi lao trỏ tay bảo Vọi:

- Kìa anh trông! Lũ người tắm biển như đàn kiến lí nhí bò trên bãi cát.

Trong khoảnh khắc, mảng đã vào tới bờ. Vọi hỏi:

- Cô về Sầm Sơn?

- Không, tôi đến khe Thờ.

- Nhưng ở khe Thờ nước trùm kín cả bãi cát rồi! Ở đó chỉ tắm buổi sáng được thôi.

- Vậy đến bãi Sơn.