Chương 14


Khi Vọi theo Hiền rời mảng bước lên bờ thì mặt trời đã ẩn trong làn mây tím sẫm rải ngang trên núi Đường Trèo, sau rặng núi phi lao. Ánh bụi vàng lướt qua cành lá thưa như những tia nhọn xiên tua tủa và chênh chếch xuống bãi cát màu nâu sạm.

Lúc đó là giờ anh em phườngg bạn đi mảng ra khơi thả lưới. Những cánh buồm phất phới gần xa như bươm bướm là là bay lượn từngg đàn trê mặt nước. Vọi chợt nhớ đến công việc của mình liền bảo Hiền:

- Cô lên mảng tôi đưa về để tôi còn đi nghề.

Hiền quay lại mỉm cười đáp:

- Không, hôm nay anh nghỉ đi nghề.

Vọi xua tay kêu lên:

- Thưa cô, không được đâu! Không đi nghề thì lấy gì nuôi mẹ, nuôi em?

Giọng ngăây thơ và câu nói văn vẻ như lời ca dao làm Hiền không nhịn được cười. Nàng hỏi:

- Mỗi lần đi nghề anh kiếm được bao nhiêu?

- Thưa cô, cũng tùy! Có khi hai, bao hào; cũng có khi một hai đồng không biết chừng.

- Vậy tôi trả công cho anh một đồng.

Vọi ngớ ngẩn:

- Thưa cô, công gì cơ? Tiền thuê mảng thì mọi hôm cô vẫn trả hai hào! Như thế đã nhiều rồi!

- Nghĩa là tôi trả anh một đồng để anh coi như đi đánh cá và kiếm được số tiền ấy.

Vọi chau mày ngẫm nghĩ, lững thững theo cô thiếu nữ. Qua bãi cát, hai người đi vào một khu ruộng nhỏ rộng độ vài mẫu... Mạ mọc thưa, úa vàng, gầy yếu vì bị cát khô và nước mặn làm cho không tươi tốt lên được.

Ở một góc ruộng, ngay chân núi Đường Trèo, nhà Vọi, một nếp nhà tre rợp lá gồi, ba gian hai chái, và một cái nhà ngang vừa thấp lụp sụp, vừa trống trải không cửa, không phên che đứng rụt rè bên cạnh mấy cây xoan khẳng kheo và những khóm chuối lá to bản màu xanh vàng. Chung quanh nhà và vườn, một cái giậu nứa đan thưa xiêu vẹo ngả nghiêng với sức nặng của dây bìm bìm đầy hoa tím.

Vừa đến cổng, Hiền kinh hãi lùi lại vì một con chó trắng đang nằm trên nền nhà chạy xô ra sủa. Vọi lên tiếng, tức thì con vật lại gần chủ phe phẩy đuôi.

- Không sợ, cô cứ đi.

Trên một cái sào dài bắt đầu từ cổng đến nhà ngang treo rũ những sợi lưới trông như hệt một cái màn thưa Nhật- Bản che cửa sổ hay cửa buồng, Vọi lấy tay gạt lưới ra một bên để Hiền qua cổng.

Trong sân, dưới cái giá gác buồm để ngổn ngang nào mỏ neo, nào dây thừng, nào tre nứa dùng làm nẹ và lạt buộc mảng.

Bên cạnh giá, có hai người phụ- nữ đang ngồi thái khoai bằng một cái bào lớn. Thấy có khách lạ vào nhà, họ ngừng tay trông ra cổng. Vọi bước tới gần, lên tiếng:

- Mẹ ạ, cô Hiền đấy!

Vòi vui mừng đúng dậy chắp tay chào:

- Lạy cô ạ.

Còn người mẹ thì chạy đi lấy chiếu mới trải lên giường mời Hiền ngồi.

- Được, đẻ mặc tôi. Bà cứ tự nhiên làm việc.

Trỏ vào Vòi, Hiền hỏi Vọi:

- Cô này là em anh?

Bà Bật, mẹ Vọi nhanh nhẩu đỡ lời:

- Thưa cô vâng, cháu Vòi đấy. Hôm nọ nhờ ơn cô cho mấy viên thuốc, nó uống khỏi bệnh liền. Tôi vẫn định cho cháu đến tạ ơn cô mà cháu nó khó bảo quá! Nay cô lại đến chơi...

Hiền nghĩ thầm:

- “Chắc anh Vọi nói chuyện mình với mẹ và em nhiều lắm nên bà cụ vừa nghe tên mình đã hiểu ngay.”.

Quả thật Hiền đã đoán đúng. Bà Bật nói liên tiếp không để cho Hiền có cơ hội lên tiếng.

- Cháu Vọi vẫn khen cô tốt bụng tử tế chứ không như các cô khác khinh rẻ bọn đi nghề nghèo nàn. Thật là quý hóa quá! Thế nào rồi Trời Phật cũng phù hộ cho cô sau này lấy được chồng quan sang, giàu có, con cái đầy dàn.

Hiền phá lên cười, còn Vọi thì chau mày và bẽn lẽn nhìn mẹ như ngụ ý bảo im đi. Nhưng bà Bật chỉ để ý đến lời nói của mình mà thôi.

- Thuốc của cô hay quá nhỉ! Nếu cô có mang theo thì xin cô cho dăm viên nữa mà để dành.

Vọi cười bảo mẹ:

- Cô Hiền mới đi tắm về, mang thuốc thì đựng vào đâu!

Lúc bấy giờ bà Bật mới để ý ngắm kỹ Hiền:

- Ồ, cái áo bông của cô đẹp quá. Cô mua bao nhiêu tiền thế?

Hiền đáp:

- Tôi cũng không nhớ rõ lắm, nhưng độ hơn chục thôi.

Cặp mắt bà Bật trợn lên, miệng thì há hốc:

- Trời ơi! Hơn chục bạc! Thế còn bộ áo tắm bao nhiêu nữa?

- Bảy đồng.

- Thế thì tất cả dễn thường đến hơn hai chục! Hơn hai chục, cái vốn đi nghề đấy.

Trong bụng bà Bật tấm tắc khen:

- “Giàu! Giàu thật! Một bộ áo tắm bằng cả vốn đi nghề!

Và hai tiếng ‘đi nghề’ lại khiến bà ta nhớ đến công việc của đứa con trai mình.

- Ô này! Vọi! Sao mày không đi nghề?

Vọi buồn rầu đưa mắt nhìn Hiền. Nàng hiểu ý bèn nói với bà Bật:

- Tôi thuê anh Vọi đi chở mảng cho tôi đấy mà.

Nghe cô thiếu nữ nhà giàu nói tiếng ‘thuê’, người góa phụ nghĩ ngay đến ‘tiền’ nhưng còn vờ vĩnh nói:

- Cô muốn đi chơi thì bảo cháu nó chở mảng chứ việc gì phải ‘thuê’.

- Ai lại thế! Mất một ngày công của anh ấy chứ phải chơi! Tôi phải trả tiền thuê sòng phẳng mới thấy yên tâm.

Vẻ mặt bà Bật như vẫn có gì lo lắng vì chẳng biết món tiền ‘cô gái nhà giàu’ kia trả cho là bao nhiêu mà con mình phải bỏ phí cả một buổi đi nghề để đưa cô ta đi chơi. Chừng Vọi cũng đoán được ý nghĩ của mẹ nên lại gần ghé ta thì thầm:

- Cô ấy hứa trả con một đồng bạc tiền công.

Bà Bật nghe nói không dằn được kêu lên:

- Một đồng bạc!

Quay sang ‘cô khách quý’, bà ta ra vẻ săn đón thật ‘kỹ lưỡng’:

- Rước cô vào ngồi chơi tạm trên giường.

Nhưng Hiền thoáng hiểu và lấy làm khó chịu với ‘cái lòng tử tế’ của bà Bật, mẹ Vọi.

- Thôi, tôi về thay quần áo không lạnh. Áo khoác của tôi ướt cả rồi!

Quay sang Vọi, nành bảo”

- Anh đưa tôi về thôi.

Trông theo bóng hai người đi ra cổng, Vòi nhìn mẹ láu lỉnh mỉm cười...