Chương 16


Hiền và Vọi vừa ở hòn Trống Mái bước xuống thì đàng trước mặt có người đi tới, đi rất mau, hầu như chạy. Quen nhìn xa, Vọi trông thấy trước liền bảo Hiền:

- Thưa cô, hình như ông gì... vẫn đi với cô.

- Ông gì?

Hiền dừng lại, mắt lim dim cố nhận xem ai.

- Á! Phải rồi! Anh Lưu!

- Vâng, ông Lưu.

Vọi vẫn nhớ tên ‘ông bạn’ của Hiền nhưng vì không ưa cái tính kiêu hãnh của Lưu nên không muốn đọc tên ra. Những lần thấy Lưu đi bên cạnh Hiến buông câu bông đùa lơi lả, Vọi không tránh khỏi chau mày. Nhưng vốn ôm sẵn mặc cảm của thân phận ‘kém hèn’ nên hễ Lưu hỏi chuyện thì bao giờ chàng cũng ôn tồn lễ phép đáp lại. Biết Lưu sinh trưởng ở nơi quyền quý, chàng vẫn không vì Lưu mà ghét lây tất cả những người giàu sang, nhất là trong đám giàu sang ấy lại có ‘cô Hiền’, người mà chàng cho là đáng quý, đáng trọng hơn bất cứ ai ở trên đời.

Trong khi Vọi suy nghĩ lẩn thẩn thì Lưu đã tiến đến gần. Chẳng kịp chào hỏi Hiền một câu, chàng ta đã cau có, vừa thở vừa gắt như trách mắng:

- Bà đang tìm cô. Cô đi đâu mà gần tối chưa về?

Hiền cười khinh khỉnh:

- Ô hay! Anh làm như là anh ruột tôi không bằng!

Lưu cười gượng:

- Xin lỗi chị. Bà sốt ruột vì đi khắp cả bãi biển không thấy chị đâu nên bảo tôi tìm hộ. Tôi nói có lẽ chị đi chơi mảng thì bà càng sợ hãi. Nhưng về sau, tôi đoán chắc chị lên hòn Trống Mái thì... quả nhiên!

Lưu quay lại, tức tối nhìn Vọi trừng trừng như muốn tặng cho anh chàng đánh cá mấy cái tát. Vọi bẽn lẽn cúi mặt. Cử chỉ ấy càng làm cho Lưu thêm ngờ vực rằng chàng ta thầm yêu Hiền. Lưu cố trầm tĩnh, nhưng cặp mắt ướt và đỏ ngầu của chàng như ném những tia lửa vào Hiền và Vọi:

- Chị táo bạo quá! Liều lĩnh quá!

- Ô hay! Có gì là táo bạo và liều lĩnh? Tắm xong đi dạo mát một lúc mà anh bảo là táo bạo và liều lĩnh thì anh quả thật là lạ lùng!

Hiền không chút bối rối, sung sướng đứng ngắm nghía, so sánh hai người. Một người nét mặt rất là vô tư, không có một ý nghĩ xa xôi gì. Còn một người thì nóng nảy, mong đạt được mục đích của mình, tức tối ghen tuông. Nàng mỉm cười nói một mình:

- Sóng biển và bãi cát!

- Chị bảo gì thế?

- Không! Đi về thôi!

Vọi hiểu rằng mình là thừa liền chắp tay chào, miệng nói lí nhí chẳng ra câu. Hiền gọi giật lại:

- Không, anh phải đưa tôi về chứ!

- Thưa đã có ông...

- Ông Lưu à? Ông Lưu khi nào lại thèm đưa tôi? Tôi thuê anh kia mà!

Lưu lãnh đạm, thọc hai tay vào túi quần, bĩu môi khinh bỉ nhìn trời. Rồi chừng muốn ‘cho anh dân chài một bài học’ hay để dọa nạt anh ta. Lưu thong thả bảo Hiền:

- Hôm qua ở bãi biển xảy ra một chuyện buồn cười lắm, chị có biết không?

Hiền uể oải đáp:

- Không.

- Một anh đánh cá chả biết đùa bỡn gì một người vú em bị bà chủ người Pháp bảo chồng bà choảng cho một trận nên thân.

Hiền hỏi:

- Lúc bấy giờ anh có đấy?

- Có.

- Vậy thì anh chẳng ‘hảo hán’ một tí nào!

- Chị bảo tôi làm gì được?

- Không làm gì được? Chẳng lẽ anh không biết can ngăn, để họ bức hiếp kẻ yếu hay sao?

Lưu cười:

- Nào người ta có yếu? Với lại cũng đáng kiếp! Ai bảo chơi trèo!

Hiền nhìn Lưu nói bằng một giọng khinh khỉnh:

- Đùa bỡn một cô vú đầm mà anh bảo là chơi trèo? Thật anh chẳng biết tự trọng! Đúng là đầu óc ‘nô lệ’!

Lưu hiểu rằng câu chuyện đã đi hơi xa nên vờ cười đánh trống lảng. Vọi một lần nữa lại tỏ ý từ tạ ra về.

- Không! Anh phải đến nnhà tôi để tôi lấy tiền trả anh.

- Mai cô cho cũng được.

- Không! Tôi không ưng thế! Anh phải đưa tôi về đến tận nhà.

Thật ra Hiền sợ phải đi một mình với Lưu trên con đường hèo lánh. Nàng tuy có tính hay đùa nghịch táo bạo nhưng chẳng khi nào quên việc để cao cảnh giác. Nhưng rồi nàng lại chợt nghĩ:

- “Sao đối với Vọi ta không nghĩ đến chuyện giữ gìn như đối với Lưu hay hạng người như Lưu?”.

Lưu yên lặng đi bên cạnh Hiền. Chàng đã định bụng không nói một câu, nhưng thấy Hiền luôn luôn hỏi anh đánh cá những điều mà chỉ hai người hiểu với nhau thì chàng lại mất hết cả bình tĩnh. Lưu bất chợt cố ý hỏi Vọi để phá ngang câu chuyện của hai người:

- À, anh Vọi! Cái người bị tù năm ngoái đã được tha chưa?

- Người nào thế, thưa ông Lưu?

- Một người đánh cá trêu ghẹo... một người đầm.

Lưu tưởng thế là đã làm mất thể diện Vọi ở trước mặt Hiền aì ngờ Hiền lại hồn nhiên phá lên cười:

- Chưa biết ai trêu ghẹo ai! Tôi chẳng tin rằng một anh đánh cá lại có thể đi trêu ghẹo một ‘người đàn bà Âu Châu’.

Vọi cũng cười vì không hiểu được ý định thâm hiểm độc địa của Lưu...