Ảo Vọng Tuổi Trẻ
Tác giả: Duyên Anh


Chương 1


Kìa treo trái mộng trĩu cây đời
Ngang với tầm tay ngắn của người
Nhưng múa vu vơ tay đã mỏi
Ê chề đời thoáng vị cơm ôi
H.C.

- Cậu quên lời anh Luyến rồi ư? Những việc phi thường bắt đầu bằng những việc phi pháp. Cậu không dám giết người thì đi làm chính trị làm gì? Thôi, cậu ngồi yên xem tớ "thử lửa" vậy.

Hạo lầm lũi bước tới chỗ hai thây người nằm gục. Anh cởi khuy áo người sĩ quan già, phanh ngực hắn.

Hạo quỳ. Một đầu gối đặt lên đầu nạn nhân, một đầu gối đè xuống đấy lấy thế. Hạo dơ con dao lên. Và, như một gã giết người chuyên nghiệp, anh phóng mạnh lưỡi dao. Dưới ánh nắng xế trưa, lưỡi dao sáng lóe một tia cơ hồ tia chớp cắm phập xuống ngực nạn nhân. Con dao ngập tới cán. Hạo rút dao. Một vòi máu vọt lên, chan chứa...

Thái úp hai tay vào mặt. Anh cắn chặt môi dưới muốn toét ra. Chợt, Thái vụt dậy, dáng điệu mạnh bạo hơn. Hạo chùi lưỡi dao vào quần nạn nhân. Anh xích sang chỗ người sĩ quan râu quai nón. Lại vẫn tư thế cũ. Hạo dơ lưỡi dao toan kết liễu thêm mạng người thứ hai thì Thái vội nói:

- Khoan đã!

Hạo ngạc nhiên:

- Gì?

Thái lạnh lùng:

- Để thằng ấy tớ thử.

Hạo nhích xa, nhường chỗ cho Thái. Anh khuyến khích bạn:

- Khá lắm! Rồi cậu xem bọn nó sẽ phục mình sát đất. Anh Luyến sẽ hết khoe tài "chó biển" của anh ấy. Trổ tài đi.

Thái biểu diễn phóng dao giống hệt Hạo. Họ dùng dao và búa đào vội một cái huyệt rộng. Xong, họ kéo xác hai người sĩ quan xuống, lấp đất kín và phát gianh phủ lên che dấu vết.

- Ba hôm sau, chúng mình mò vào đây và nếu tò mò đào cái huyệt này lên, tớ cam đoan với cậu chẳng còn gì cả.

Thái đưa vạt áo lau mồ hôi, hỏi bạn:

- Hổ nó quật mồ kiếm mồi hở?

- Không.

- Thế gì?

- Mối.

- Những con mối to bằng con nhặng và có càng cáp đau như cua hở?

- Ừ, hàng triệu con như vậy nó xực thì có khi chỉ nội đêm nay, một cái móng tay cũng biến.
Hai người rẽ gianh thoát ra lối mòn, lát sau họ đã tới chiếc cầu bắc ngang giòng suối ban nãy. Hạo dặn Thái:

- Cất kỹ chó lửa đi, đừng kể chuyện vội.

Thái nhìn chiếc xe díp đậu bên kia cầu, giật mình hỏi:

- Còn chiếc xe, cậu tính sao?

Hạo đáp:

- Để tớ lo. Cậu xem trước, nhìn xem có ai lẩn quất đâu đây không.

Thái nghe lời. Anh quan sát tường tận rồi vẫy tay cho Hảo sang. Hạo nói:

- Cậu gỡ khăn bịt tóc cho tớ mượn cái mùi xoa.

- Làm gì?

- Tớ làm găng tay.

Hạo bước lên xe, rồ máy. Anh quẹo đầu xe lại, chạy chậm tới bờ suối. Rồi anh tắt máy, gọi Thái:

- Cậu giúp tớ một tay!

Họ đẩy mạnh chiếc xe díp xuống suối. Chiếc xe bị trôi đi một quãng ngắn và lật nghiêng. Hạo không thể ngờ chiếc xe lật nghiêng. May mắn quá. Thế là xong, người ta sẽ tưởng xe xuống dốc, đứt thắng lôi hai viên sĩ quan xuống suối. Và họ đã chết đuối.
Thái hỏi bạn:

- Sao cậu cẩn thận thế?

- Nhỡ chúng nó lấy dấu ta chăng. Tớ đề phòng mà. Bọn công an giỏi lắm cậu ạ! Sự khôn ngoan của mình so với tụi tra khảo mình chỉ bé bằng hột gạo.

- Về chứ.

- Đi tắm giặt. Mặc trần sì chiếc quần đùi thôi. Giặt sạch vết tích lộn cậu ạ!

Họ rủ nhau tới khúc suối vắng vẻ ngâm nước cho dịu sự khích động. Hạo hích bạn:

- Về Sài Gòn cậu kể cho người yêu cậu nghe câu chuyện này, chắc ngàng sẽ "toát mồ hôi lạnh" hơn cả xem phim Hít Cốc.

Thái hỏi:

- Cậu học nghề này ở đâu đấy?

- Ở truyện trinh thám và phim trinh thám.

- Nhưng có nguyên do nào thúc đẩy cậu thịt hai thằng Tây kia chứ.

- Dĩ nhiên, hai khẩu Colt và tớ muốn ra mắt ông Hiển.

- Ông Hiển sắp lên đấy à?

- Ừ.

- Nghe nói ông ấy là lãnh tụ ghế nhì phải không cậu?

- Đợi ông ấy lên thì rõ. À tối nay ra tỉnh được cậu nhỉ? Hơn hai thiên tha hồ cà phê, thuốc lá. Tớ có quà tặng ông Hiển rồi.

Hạo ngừng nói. Anh cởi quần áo ngoài ném xuống nứớc. Họ cùng im lặng đắm mình dưới suối và suy nghĩ riêng tư. Rừng cây đã nhiều tiếng xao động.