Hồi 6 - Nợ Nghĩa Kiếm Sầu


Cầm Thư vuốt bàn tay của Thiếu Hoa, nhỏ nhẹ nói:

- Thiếu Hoa ! Trên thế gian này, con nghĩ đến cái gì nhiều nhất !

- Thiếu Hoa nghĩ đến mẫu nương mà thôi !

Cầm Thư mỉm cười rồi lại ho khan. Nắm chặt bàn tay Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:

- Thiếu Hoa chỉ nghĩ đến một mình mẫu nương thôi sao ?

Thiếu Hoa gật đầu.

Cầm Thư nói:

- Vì mẫu nương mà Thiếu Hoa không màng đến bản thân của con ư ?

- Mẫu nương quan trọng hơn con !

- Mẫu nương chỉ là một con bệnh trầm kha, sao có thể quan trọng hơn con được !

Vuốt tóc Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:

- Thiếu Hoa xem con kìa ! Tóc tai con để rối bù như thế này thì đâu thể có một nhi nữ nào để mắt đến con !

Thiếu Hoa lắc đầu:

- Mẫu nương ! Thiếu Hoa đâu màng đến điều đó ! Thiếu Hoa đã quen với cách để tóc rối như thế này rồi. Mẫu nương không biết đâu, ngoài khơi Hoàng giang gió lạnh lắm ! Con búi tóc cũng như không thôi !

Cầm Thư mỉm cười :

- Nhưng dù sao Thiếu Hoa cũng đã lớn rồi !

- Thiếu Hoa lớn lắm rồi à ?

Cầm Thư gật đầu:

- Con lớn lắm rồi, hẳn phải có một ý trung nhân nào đó chứ ?

Thiếu Hoa lắc đầu:

- Mẫu nương ! Thiếu Hoa chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Nữ nhân ư ?

Thiếu Hoa không thích đâu ! Chỉ một ả Cao tiểu thư đã làm phiền con bao nhiêu chuyện rồi ! Cá nước chim trời, ai bắt được thì hưởng, thế nhưng ả cứ nằng nặc tự cho mình cái quyền làm chủ dòng Hà Giang ! Thế có lạ đời không chứ ? ® cứ sai con cứ như con là nô nhân cho ả vậy !

- Cao tiểu thư là trang lá ngọc cành vàng ! Ái nữ của huyện lệnh đại nhân, tất người ta có quyền hơn mình ! Ở trên trần thế này đâu còn ai sánh được với Cao tiểu thư !

Thiếu Hoa tròn mắt nhìn Cầm Thư.

- ® Cao tiểu thư đó không thể sánh bằng mẫu nương của con đâu ! Con nói thật lòng đó !

Cầm Thư buông tay Thiếu Hoa:

- Thiếu Hoa cho mẫu nương biết?con có muốn trở thành kiếm chủ không ?

Đôi chân mày của Thiếu Hoa nhíu lại:

- Kiếm chủ là cái gì ?

- Ngô Tịnh sẽ nói cho con biết ! Trở thành kiếm chủ, Thiếu Hoa sẽ không bị người ta bức hiếp nữa !

- Thiếu Hoa có bị gì thì cũng không quan trọng ! Điều con cần nếu như Thiếu Hoa trở thành kiếm chủ mà có thể chữa lành bệnh cho mẫu nương, con rất sẵn lòng !

- Bệnh trạng của mẫu nương là ý trời ! Con trở thành kiếm chủ không liên quan đến căn bệnh của mẫu nương !

Thiếu Hoa gượng cười nói:

- Nếu vậy, con chẳng màn đến kiếm chủ gì đó ! Con chỉ muốn hàng ngày được ở bên cạnh hầu hạ mẫu nương thôi !

Cầm Thư lắc đầu, trang trọng nói:

- Thiếu Hoa ! Con hãy nhìn thẳng vào mặt mẫu nương !

Thiếu Hoa nhìn vào mắt Cầm Thư rồi, nàng nghiêm giọng nói:

- Mẫu nương có một báu vật liên can đến con ! Nhưng khi nào con trở thành kiếm chủ, mẫu nương mới trao cho con. Bằng như mẫu nương có ra đi đột ngột thì khi nào con là kiếm chủ mới được mở nó ra !

Thiếu Hoa gật đầu nói:

- Con sẽ ghi nhớ lời mẫu nương ! Nhưng cớ gì con phải là kiếm chủ mới được. Mẫu nương ! Con là một tiểu ngư không đáng ư ?

- Không phải con không đáng ! Nhưng đây là tâm nguyện của mẫu nương !

- Tâm nguyện của con thì chỉ muốn hầu hạ mẫu nương suốt cuộc đời này !

Nắn nót bàn tay của Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:

- Mẫu nương chỉ nói thế thôi ! Quyết định chính vẫn là Thiếu Hoa ! Mẫu nương không muốn ép con những gì con không muốn !

Thiếu Hoa reo lên:

- Thiếu Hoa biết mẫu nương rất thương yêu con !

Vỗ nhẹ vào bàn tay Thiếu Hoa, Cầm Thư nhẹ nhàng nói:

- Ngô Tịnh đại ca muốn cùng với con một chuyến ra khơi đêm nay.

Thiếu Hoa ! Con nên để Ngô đại ca giúp con một tay tìm ngân ngư !

Thiếu Hoa gật đầu nói:

- Nếu Ngô đại ca thích, Thiếu Hoa sẽ đưa Ngô đại ca đi cùng. Đêm nay trời có trăng ! Con nghĩ sẽ kiếm được ngân ngư cho ả Cao tiểu thư kia, và không chừng còn kiếm được cả ngân ngư cho mẫu nương nữa !

- Nếu có cá ngon, Thiếu Hoa đừng phung phí !

- Con biết !

Thiếu Hoa nắm tay Cầm Thư nói:

- Mẫu nương ở nhà đừng lo cho Thiếu Hoa !

Cầm Thư gật đầu:

- Thiếu Hoa là một tiểu thư dòng Hoàng giang mà. Đâu có gì khiến mẫu thân phải lo !

- Mẫu nương chỉ nói vậy thôi, chứ con biết mẫu nương sẽ trông Thiếu Hoa quay về !

- Mẫu nương chỉ có mình Thiếu Hoa. Không trông con thì mẫu nương biết trông vào ai !

Vuốt bàn tay Thiếu Hoa, Cầm Thư nói:

- Con đi đi !

Bước ra khỏi cửa thảo xá, Thiếu Hoa gặp ngay Ngô Tịnh. Thiếu Hoa nói ngay:

- Hôm nay đại ca muốn cùng với đệ ra khơi à ?

Ngô Tịnh gật đầu:

- Đi câu trên dòng Hoàng giang chắc cũng có điều thú vị của nó?

Hai người rảo bước đi.

Đi bên cạnh Thiếu Hoa, Ngô Tịnh có vẻ trầm tư mặc tưởng ! Chân diện của y đăm đăm, mắt nhìn về phía trước như thể đang đeo đuổi ý tưởng nào đó trong tâm thức mình.

Thiếu Hoa nhìn sang Ngô Tịnh.

- Ngô đại ca đang nghĩ gì vậy ?

Ngô Tịnh thờ ơ trả lời Thiếu Hoa:

- Ta đang nghĩ đến chuyện câu cá !

- Câu cá chỉ là một công việc bình thường, Ngô đại ca có gì mà nghĩ căng thẳng như vậy ?

- Đệ câu cá là một việc bình thường ! Những con cá dưới đáy Hoàng giang tham mồi sẽ cắn câu của Thiếu Hoa. Nhưng Ngô đại ca đâu có khác đệ. Nghề câu cá của ta không phải là một cái nghề, và con cá ta muốn có không phải là một con cá tầm thường !

Thiếu Hoa bật cười thành tiếng. Chàng vừa cưới vừa nói:

- Câu là câu, cá là cá. Có cái gì không bình thường đâu ! Ngô đại ca quá quan trọng cái nghề của đệ rồi !

- Ta có ý riêng của mình !

Hai người đến bờ sông. Thiếu Hoa chỉ vào chiếc thuyền nép gần một ghềnh đá nói:

- Thuyền của đệ đó !

Hai người bước đến thuyền.

Thiếu Hoa nói:

- Đại ca lên trước đi ! Đệ sẽ đẩy thuyền ra cho !

Ngô Tịnh nhìn dòng Hoàng giang, lắng nghe tiếng sóng vỗ chan chát vào ghềng đá. Y nghiêm giọng nói:

- Thiếu Hoa ! Ta có chuyện muốn nói riêng với đệ !

Chực cởi dây buột thuyền, Thiếu Hoa ngẫng lên nói:

- Đại ca muốn nói gì ?

- Ta và đệ hãy ngồi xuống đây nói chuyện một chút được không ?

Thiếu Hoa gật đầu.

Hai người ngồi xuống ghềnh đá. Ngô Tịnh nhìn ra ngoài dòng Hoàng giang. Thiếu Hoa nhìn gã. Chàng ôn nhu nói:

- Đại ca muốn nói gì với Thiếu Hoa ?

Ngô Tịnh nhìn lại Thiếu Hoa. Y trang trọng nói:

- Thiếu Hoa đệ biết gì về võ lâm ?

Thiếu Hoa lắc đầu nói:

- Đệ chẳng biết gì về võ lâm cả. Đối với đệ, chỉ có mẫu nương và con thuyền này cùng với dòng sông Hoàng giang này !

- Khi Thiếu Hoa ở ngoài khi đang đêm thì có cảm giác như thế nào ?

- Đại ca muốn nói cảm nhận của Thiếu Hoa ?

Ngô Tịnh gật đầu.

Thiếu Hoa mỉm cười:

- Nói ra không biết đại ca có tin không, nhưng khi Thiếu Hoa một mình trên con thuyền ngoài dòng Hoàng giang, đệ cảm thấy mình rất tự do. Tất cả những gì của Thiếu Hoa đều thuộc về Thiếu Hoa. Đệ có thể ngắm bầu trời đầy sao, nghe tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền, và cảm thấy thật vui khi nghe tiếng cá đớp mồi, hay vẫy đuôi vượt sóng. Thú vị lắm !

Ngô Tịnh gượng cười rồi hỏi:

- Có bao giờ Thiếu Hoa cảm thấy mình cô độc không ?

Đôi chân mày Thiếu Hoa nhíu lại. Chàng suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Nhưng Thiếu Hoa đã quen với cảnh sông nước một mình rồi !

Nhìn Ngô Tịnh, Thiếu Hoa nói tiếp:

- Buổi đầu một mình ra khơi, Thiếu Hoa hồi hộp lắm. Bóng tối và sóng nước Hoàng giang luôn gieo cho Thiếu Hoa một nỗi sợ hãi mông lung, nhưng riết rồi tất cả trở nên quen thuộc. Nếu như không được đưa thuyền ra khơi, đệ chắc chắn sẽ cảm thấy thiếu thốn một cái gì đó !

Ngô Tịnh gật đầu:

- Tất cả rồi sẽ trở thành thói quen !

Y nhìn dòng Hoàng giang, ôn nhu nói tiếp:

- Trong số cô độc đó, Thiếu Hoa sẽ nghĩ cái gì ?

Thiếu Hoa đáp lời ngay sau khi Ngô Tịnh vừa nói dứt câu:

- Đệ đây nghĩ gì ngoại trừ mẫu nương !

- Đệ luôn nghĩ về mẫu nương ?

Thiếu Hoa gật đầu trả lời :

- Bất cứ điều gì xảy ra trên đời này đối với Thiếu Hoa, điều đầu tiên Thiếu Hoa nghĩ đến trước tiên là mẫu nương !

- Tâm tư và trái tim đệ để dành cho mẫu nương ?

- Thiếu Hoa không dám nói là nghĩ như vậy ! Thiếu Hoa chỉ sợ mẫu nương buồn, bản thân không trọn vẹn với mẫu nương !

- Ta trôi dạt trên chốn giang hồ bao nhiêu năm nay, thú thật ta chưa từng gặp một người nào như đệ cả !

Ngô Tịnh đổi giọng trang trọng:

- Thiếu Hoa đệ kính trọng mẫu nương như vậy, thế đệ nghĩ sao về tâm nguyện của mẫu nương ?

Nhìn sang Ngô Tịnh, Thiếu Hoa ngập ngừng nói:

- Mẫu nương chưa từng nói tâm nguyện của người cho Thiếu Hoa biết !

Ngô Tịnh lắc đầu:

- Thật ra đệ không để tâm đến thôi ! Mẫu nương đã muốn đệ phải trở thành một kiếm chủ trong giang hồ !

Nhướng cao đôi chân mày, Thiếu Hoa nói:

- Đúng là mẫu nương có nói với Thiếu Hoa điều này ! Nhưng kiếm chủ là gì, đệ không biết ! Nếu như trở thành kiếm chủ mà Thiếu Hoa có thể chữa được bệnh tình của mẫu nương thì Thiếu Hoa không từ nan đâu !

- Đã là con người thì ai cũng có số phận cả ! Số phận của mẫu nương phải nhận lấy căn bệnh trầm kha mà người phải gánh. Còn số phận của Thiếu Hoa phải là một kiếm chủ !

- Tại sao mẫu nương lại muốn đệ trở thành kiếm chủ ?

- Chỉ vì mẫu nương không muốn đệ bị người ta bức hiếp !

Thiếu Hoa lắc đầu:

- Thiếu Hoa không nghĩ mình bị ức hiếp đâu !

- Ngươi không nghĩ ư ? Thế thì tại sao một gã bộ đầu có thể xông vào thảo xá của Thiếu Hoa, bức nhục Thiếu Hoa chỉ vì thót đỏng đảnh của một ả tiểu thư con của Huyện lệnh chứ ! Nếu Thiếu Hoa là một kiếm chủ võ lâm ! Ta e gã bộ đầu kia chẳng dám đối mặt với Thiếu Hoa !

Nhìn ra ngoài dòng Hoàng giang, Ngô Tịnh trầm giọng nói tiếp:

- Dòng Hoàng giang này như võ lâm ! Nó cứ tiếp tục chảy theo năm tháng ! Chỉ có một người làm chủ nó ! Người đó sẽ nếm trải mùi vị cô độc lẫn sự tự do của mình. Người đó chính là Thiếu Hoa đệ !

Thiếu Hoa mỉm cười. Chàng vừa cười vừa nói:

- Đệ chẳng nghĩ gì tới võ lâm hay kiếm chủ gì gì đó đâu. Đệ chỉ nghĩ đến lúc ra khơi và mấy chú ngân ngư đang ẩn mình sâu dưới dòng Hoàng giang !

Thiếu Hoa nói xong đứng lên, bước xuống thuyền nan. Chàng đứng trên mũi thuyền hỏi vọng lên:

- Đại ca không xuống à ?

- Ta không muốn chen vào sự cô độc lẫn tự do của đệ ! Khi nào đệ muốn trở thành một kiếm chủ, ta luôn chờ Thiếu Hoa đệ !

Thiếu Hoa mỉm cười, lắc đầu nói:

- Ngô đại ca chọn người khác đi !

Thiếu Hoa nói rồi chống cây dằm đẩy con thuyền ra khơi.

Ngô Tịnh nhìn theo con thuyền nan của Thiếu Hoa cho đến khi nó mất hút trong tầm mắt chỉ còn lại một điểm đen dập dềnh trên sóng nước.

Y khẽ buông một tiếng thở dài.

Đứng trên ghềng đá, Ngô Tịnh chấp tay sau lưng. Y suy nghĩ mông lung rồi bất giác buông một tiếng thở dài. Ngô Tịnh lẩm nhẩm nói:

- Kiếm chủ Kiếm Môn !

Chẳng biết Ngô Tịnh suy nghĩ những gì mà y cứ đứng bất động trên ghềnh đá, đôi mắt nhìn ra ngoài dòng Hoàng giang. Y ngong ngóng như một người mãi miết với nỗi chờ đợi khắc khoải Thiếu Hoa từ ngoài khơi quay về. Y mặc nhiên với những ngọn gió từ ngoài dòng Hoàng giang thổi vào đem theo cái lạnh se cắt cũng như màn sương đêm đổ đầy xuống đôi vai y.

Cầm Thư xuất hiện với một tràng ho. Ngô Tịnh nhìn lại Cầm Thư:

- Phu nhân !

Cầm Thư dùng khăn tay che miệng mình rồi nói:

- Ngô tôn giá ! Thiếu Hoa hẳn không nhận lời !

Ngô Tịnh hơi bối rối rồi khẽ gật đầu:

- Thiếu Hoa chỉ muốn là một tiểu ngư trên dòng Hoàng giang này để chăm sóc cho phu nhân !

Ngô Tịnh nói dứt câu thì Cầm Thư lại ho tiếp. Lần này Cầm Thư ho thật dữ dội.

Ngô Tịnh bước đến bên Cầm Thư nói:

- Phu nhân không nên ra đây ! Gió và sương đêm sẽ khiến bệnh của phu nhân trầm kha hơn. Điều đó Thiếu Hoa không muốn !

Thả tay khỏi miệng, Cầm Thư mỉm cười. Nàng từ tốn nói:

- Ngô tôn giá ! Cầm Thư biết mình như thế nào. Chẳng ai có thể sống mãi với cuộc đời này ! Cầm Thư biết mình sẽ phải đi ! Thời khắc của Cầm Thư không còn bao lâu nữa !

Ngô Tịnh buông tiếng thở dài, rồi nói:

- Thiếu Hoa hẳn không biết điều này !

Cầm Thư gượng cười trả lời :

- Cầm Thư không muốn Thiếu Hoa phải lo lắng nhiều !

Nàng gượng cười rồi lại thở dài.

Ngô Tịnh nói:

- Thiếu Hoa rất lo lắng cho phu nhân !

Cầm Thư gật đầu:

- Cầm Thư biết nhưng tiếc Cầm Thư không thể lo được gì nhiều cho Thiếu Hoa. Trong khi thời khắc Cầm Thư phải ra đi thì càng lúc càng đến gần !

Nàng nói rồi thì lại tiếp tục ho. Lần này thì Cầm Thư ho dữ dội hơn.

Ngô Tịnh thấy Cầm Thư ho mà không đành lòng. Y choàng tay qua vai Cầm Thư rồi nói:

- Cầm Thư ! Ta đưa phu nhân quay về !

Cầm Thư lắc đầu, điểm một nụ cười, nàng nói:

- Ngô tôn giá ! Cầm Thư rời thảo xá ra ghềnh đá này không phải để buột tôn giá đưa Cầm Thư quay về với những cơn ho của mình !

Nàng nhìn vào mắt Ngô Tịnh nói:

- Cầm Thư ra đây để thỉnh cầu Ngô tôn giá một chuyện !

- Cầm Thư ! Nàng nói đi ! Bất cứ điều gì ta cũng giúp nàng !

Cầm Thư nhìn Ngô Tịnh, bất thình lình nàng quỳ xuống.

Ngô Tịnh lúng túng đỡ lấy Cầm Thư:

- Cầm Thư phu nhân ! Đừng làm vậy ! Ngô mỗ còn chưa đáp lại thịnh tâm của Cầm Thư và Thiếu Hoa sao có thể nhận thêm đại lễ của người !

Y trang trọng nói tiếp:

- Cầm Thư ! Đừng làm khó cho Ngô Tịnh ! Nhận một lạy của phu nhân, tại hạ khó đứng trong cuộc đời này !

Cầm Thư bịt miệng ho tiếp một tràng dài. Nàng ho xong mở chiếc khăn tay cho Ngô Tịnh nhìn thấy những đốm máu trên chiếc khăn của nàng.

Ngô Tịnh lo lắng nói:

- Cầm Thư ! Ngô Tịnh đưa nàng đến đại phu !

Cầm Thư lắc đầu:

- Cầm Thư đã nói rồi, ai cũng có số phận của mình ! Căn bệnh trầm kha này là số phận của ông tạo đã ban cho mình nhưng trước khi Cầm Thư rời bỏ cõi đời này, Cầm Thư cầu xin tôn giá hãy đào luyện Thiếu Hoa thành kiếm chủ !

Ngô Tịnh nghiêm giọng nói:

- Ngô mỗ cũng muốn điều đó nhưng?

Cầm Thư nhìn Ngô Tịnh nói tiếp:

- Thiếu Hoa không nhận lời tôn giá ?

Ngô Tịnh gật đầu rồi nghiêm giọng nói:

- Để ép buột thì mãi mãi Thiếu Hoa cũng chẳng bao giờ trở thành một kiếm thủ tầm thường chứ đừng nói đến một kiếm chủ. Thiếu Hoa chỉ có thể trở thành kiếm chủ từ bản thân mình !

Cầm Thư bịt miệng ho khan. Nàng ho xong rồi nhìn Ngô Tịnh trang trọng nói:

- Với ai thì Cầm Thư không tin nhưng với tôn giá, Cầm Thư tin khi tôn giá đã muốn thì sẽ làm được !

Ngô Tịnh nhìn sững nàng. Y trang trọng hỏi:

- Cầm Thư ! Hãy cho ta biết vì sao nàng muốn Thiếu Hoa trở thành kiếm chủ ?

- Cầm Thư chỉ có thể nói với tôn giá, Thiếu Hoa là người có cùng một số phận. Tôn giá muốn lập Kiếm Môn thì Cầm Thư nghĩ chỉ có Thiếu Hoa mới có căn cơ nối tiếp những gì tôn giá còn làm dang dở.

- Cầm Thư phu nhân ! Phu nhân có nghĩ cát bụi giang hồ sẽ khiến cho tâm hồn Thiếu Hoa bị vẫn đục không ?

- Cầm Thư tin Thiếu Hoa sẽ biết gội rửa những bụi cát của võ lâm !

Nói xong, Cầm Thư ho khùng khục.

Sau cơn ho, mặt Cầm Thư tái nhợt. Nàng đặt chiếc khăn vào tay Ngô Tịnh rồi nói:

- Chiếc khăn này sẽ minh chứng cho sự trong sạch của tôn giá !

Ngô Tịnh buông tiếng thở dài :

- Cầm Thư phu nhân ! Ngô Tịnh sẽ làm theo ý của nàng ! Ngô Tịnh có một trái tim bằng đá, nhưng nó đang bị chảy ra và trở nên mềm nhũn với cảnh ngộ hôm nay và cuộc sống đang có !