Chương 11


Nhưng may sao đến tối thì đội nhân mã đầu tiên đã đến nơi . Tô Lỗ Khắc vội kể chuyện tìm ra mê cung, trong cung có ác qui ? hại người như thế nào kể cho mọi người nghe. Tuy đông người mật lớn, chẳng ai dám đề nghị đi vào thám hiểm. đội thứ hai, đội thứ ba lần lượt kéo đến, mấy trăm người ở nơi đất bằng này nghỉ ngơi . Cứ mỗi nhóm độ mươi người lại gầy một đống lửa, nghĩ rằng ác qui ? dù hung dữ nhưng chắc cũng sợ ánh sáng.

Lý Văn Tú nằm dựa vào một khối đá, trong bụng nghĩ thầm: “Cha mẹ ta hàng vạn dặm từ Trung Nguyên đến đất Hồi Cương, cũng chỉ vì muốn tìm đến Cao Xương mê cung. Hai người chưa tìm được đến nơi thì đã táng mạng. Thực ra nếu có kiếm được chăng nữa, phần lớn cũng bị ác qui ? trong cung giết chết, trừ khi nghe tiếng qui ? liền lùi ra ngaỵ Thế nhưng cha ta, mẹ ta một thân võ công, không đời nào lại nghe lời ác qui ?. Ôi, người võ công có cao bao nhiêu, nhưng làm sao đánh lại được qui ? quái ?”.

đột nhiên từ sau có tiếng người đi rón rén đến gần, ghé tai nói nhỏ: “A Tú”. Lý Văn Tú mừng quá, vội nhỏm dậy kêu lên:

- Kế gia gia, ông cũng đến đấy ử

Kế lão nói:

- Ta không yên lòng nên đi theo đại đội đến kiếm ngươi đây .

Lý Văn Tú trong lòng cảm kích, cầm tay ông ta, nói:

- đường đi thật gian nan, ông tuổi đã lớn rồi, chắc khổ sở lắm, mau ngồi xuống nghỉ đi .

Kế lão bèn ngồi xuống bên cạnh nàng, bỗng từ phương tây vọng lại mấy tiếng cú rúc chói tai, thật là khó nghe. Cả bọn không hẹn mà cùng hướng về phía tiếng chim, chỉ thấy một con vật gì trắng toát, từ trong đêm tối lao vụt ra, đến cách chỗ mọi người chừng bốn trượng, đứng yên không động đậy, nhìn ra thì là một bóng người, dưới ánh lửa thấp thoáng, con quái vật đó khoác một tấm vải trắng, mặt đầy những máu, trên áo cũng máu me vương vãi, thân hình thật cao, phải hơn người thường đến năm thước. Trong đêm tối hình ảnh đó cực kỳ đáng sợ. Con qui ? đó vươn hai tay, mười móng tay so với ngón tay còn dài hơn, tay cũng đầy máu .

Cả bọn không ai dám thở, chỉ chăm chăm nhìn nó.

Con qui ? quái đó lại cười hinh hích, eo éo nói:

- Ta ở mê cung ở đã một nghìn năm, không để cho ai làm rộn, sao các ngươi dám lớn mật đến thế?

Nó nói bằng tiếng Cáp Tát Khắc, chính là thanh âm Lý Văn Tú đã nghe trong mê cung lúc ban ngày . Con quái vật đó từ từ quay lại, hai tay nhắm ngay một con ngựa cách xa chừng ba trượng, kêu lớn:

- Chết này!

Nó lập tức xoay người đi mất, chỉ nháy mắt đã không còn thấy hình bóng đâu . Con qui ? đó chợt đến, chợt đi, thật là đáng sợ, mãi đến khi nó đi một lúc rồi, mọi người mới kinh hoảng kêu lạ Con ngựa bị nó chỉ vào bốn chân khuỵu xuống, ngã ra chết rồi . Mọi người chen nhau đến coi, thấy con vật toàn thân không có thương tích gì, mũi mồm cũng không chảy máu, không biết trúng phải phép ma phép quái gì mà chết.

Mọi người cùng nói:

- đúng qui ? rồi, đúng qui ? rồi .

Có người nói:

- Ta đã bảo đại Qua Bích có qui ? mà!

Người khác nói:

- Mê cung đó hàng ngàn năm không ai dám vào, dĩ nhiên có qui ? canh giữ.

Lại người khác nói:

- Nghe nói qui ? quái không có chân, xem con qui ? này có dấu chân không nào ?

Mọi người liền cầm đuốc, đến chỗ con qui ? bỏ đi soi tìm, thấy cứ năm thước lại có một cái lỗ nhỏ, dấu chân người không thể nhỏ như thế, hai dấu cách nhau cũng không thể xa như thế.

Chuyện xảy ra như vậy không ai còn hồ nghi, chắc chắn là qui ? quái trong mê cung ra phá phách, đều nói:

- Dù trong mê cung có cái gì chăng nữa thì mình cũng chẳng thèm. Sáng sớm ngày mai, tất cả rút trở về.

đêm đó người nào cũng phập phồng lo sợ, nhưng hôm sau khi mặt trời lên thì không ai còn sợ hãi như trước nữa . Một số thanh niên bàn nhau nên vào mê cung xem cho biết. Tô Lỗ Khắc và Xa Nhĩ Khố đều sẵng giọng ngăn lại, bảo là nếu như muốn vào mê cung thì phải bàn cho kỹ lưỡng tìm một cách thức an toàn.

Bàn tán cả ngày nhưng có ra cách thức nào đâu ? Tuy nhiên tất cả dồng ý ở lại thêm một đêm, ngày mai tính lại . đến khoảng gần giờ hợi, chính là lúc qui ? quái xuất hiện đêm trước, lại nghe thấy phương tây ba tiếng cú rúc, cả bọn ai nấy đều nổi da gà. Con qui ? áo trắng chân dài, toàn thân đầy máu lại vụt tới, đứng cách chừng vài trượng, eo éo nói:

- Các ngươi chưa chịu về phải không? Cứ ở loanh quanh đây thêm một đêm nữa, từng đứa từng đứa ta sẽ cho chết không kịp ngáp. Ta ở trong cung một nghìn năm qua không ai dám vào, chúng bay lớn mật thật.

Nói tới đây nó lại từ từ quay đầu, hai tay chỉ vào một thanh niên đứng tận đằng xa, kêu lên:

- Chết này!

Nói xong, nó lập tức rút về chạy mất, dưới ánh trăng thấy nó chạy mỗi lúc một xa, sau cùng biến mất. Chỉ thấy thanh niên kia từ từ sụm xuống, không nói được một câu, chết ngay lập tức, trên người cũng không có vết thương nào . đêm qua chỉ mới chết một con ngựa, hôm nay lại giết một thanh niên khỏe mạnh. Như thế còn ai dám ở bây giờ? Huống chi bọn Tô Lỗ Khắc lại nói là trong mê cung nào có báu vật gì đâu, đến một cục vàng cục bạc cũng không. Nếu chẳng phải vì trời tối, cả bọn chắc đã lên đường chạy rồi .

Hôm sau trời vừa hửng sáng, cả bọn đã lếch thếch quay về.

Lý Văn Tú hôm trước đã đến xem kỹ xác con ngựa, bây giờ lại đến coi thi thể chàng thanh niên, trong bụng không còn hoài nghi gì nữa, nói lẩm bẩm: “Cái này không phải ác qui ?”.

Bỗng dưng đằng sau có tiếng người run run:

- đúng là ác qui ?, đúng là ác qui ?! A Tú, so với ác qui ? còn đáng sợ hơn, thôi mình đi về.

Không biết từ bao giờ, Kế lão đã đứng ngay sau lưng nàng. Lý Văn Tú thở dài nói:

- được, thôi mình đi về.

đột nhiên nghe tiếng Tô Phổ kêu thất thanh:

- A Mạn, A Mạn, em ở đâu ?

Xa Nhĩ Khố kinh hoảng hỏi:

- A Mạn không đi với ngươi ử

Nói xong y cất tiếng gọi lớn:

- A Mạn, A Mạn! Thôi mình đi về.

Lập tức chạy đi tìm con gái . Tô Phổ cũng vừa kêu “A Mạn” vừa chạy lên một cái gò, nhìn bốn bề, bỗng thấy phía tây cạnh đường có một cái khăn choàng đầu thêu hoa, vội vàng chạy tới nhặt lên xem, chính là khăn của A Mạn. Y hoảng không để đâu cho hết, kêu lớn:

- A Mạn bị ác qui ? bắt đi rồi .

Lúc này đoàn người đi đã xa, ngay cả xác của Lạc đà, Tang Tư Nhi, và chàng thanh niên cũng đã khiêng đi rồi, ở lại chỉ còn có Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố, Tô Phổ, Lý Văn Tú và Kế lão năm người thôi . Cả bọn nghe Tô Phổ hoảng hốt kêu vội chạy tới hỏi han. Tô Phổ cầm chiếc khăn hoa, chân tay rụng rời nói:

- Cái này của A Mạn. Nàng. .. nàng. .. bị ác qui ? bắt mất rồi .

Lý Văn Tú hỏi lại:

- Bắt đi lúc nào ?

Tô Phổ đáp:

- Ta không biết. Chắc là đêm hôm qua . Nàng. .. nàng ngủ chung với mấy cô bạn gái, sáng nay không còn thấy đâu nữa .

Y ngơ ngẩn một hồi, đột nhiên nhắm hướng mê cung lao mình chạy tới, vừa chạy vừa kêu:

- Ta thề cùng chết với A Mạn.

A Mạn bị ác qui ? bắt đi rồi, y làm gì có tài cứu được nàng về. Thế nhưng nếu A Mạn chết rồi, y cũng chẳng muốn sống làm gì nữa . Tô Lỗ Khắc gọi vói theo:

- Tô Phổ, Tô Phổ, thằng ngu, mau quay lại, ngươi không sợ chết ử

Thấy con mình càng chạy càng xa, tình cha con sau cùng thắng được nỗi sợ ác qui ?, y cũng chạy theo . Xa Nhĩ Khố ngơ ngẩn, kêu lên:

- A Mạn, A Mạn!

Rồi cũng chạy theo hai người kia . Kế lão lắc đầu:

- A Tú, thôi mình đi về.

Lý Văn Tú nói:

- Không, Kế gia gia, cháu phải đi cứu họ.

Kế lão nói:

- Ngươi đánh không lại ác qui ? đâu .

Lý Văn Tú nói:

- Không phải ác qui ?, người đó.

Kế lão đột nhiên giơ tay ra, nắm chặt tay Lý Văn Tú, run run nói:

- A Tú, dẫu có là người, y so với ác qui ? còn đáng sợ hơn. Ngươi nghe lời ta, mình đi về thôi, đi cho thật xạ Mình là người Hán, không thể ở Hồi Cương được, ngươi và ta cùng về Trung Nguyên.

Lý Văn Tú thấy Tô Phổ ba người càng lúc càng xa, trong bụng bồn chồn, cố dãy ra, nào ngờ Kế lão tuy tuổi đã cao, sức lực không phải tầm thường, liên tiếp mấy lần vẫn không thoát ra được. Nàng kêu lên:

- Bỏ tay cháu ra. Tô Phổ, Tô Phổ cũng bị nó giết mất.

Kế lão thấy nàng mặt đỏ gay, bộ dạng thật là gấp rút, đành thở dài một tiếng, bỏ tay nàng ra buồn bã nói:

- Vì chàng thanh niên Cáp Tát Khắc kia, ngươi chẳng coi cái gì vào đâu .

Lý Văn Tú vừa thoát được liền quay đầu chạy ngay, không nghe Kế lão nói gì. Nàng chạy một mạch đến trước mê cung, thấy Tô Phổ tay đang múa đao, vừa múa vừa gào:

- Ác qui ? chết tiệt kia, ngươi giết chết A Mạn, thì giết luôn ta đi . A Mạn chết rồi, ta còn sống làm gì. Ta là Tô Phổ, ngươi có giỏi ra đây cùng ta quyết đấu, ngươi sợ ta hay sao ?

Y giơ tay lắc cái vòng cửa, nhưng vì tâm thần hỗn loạn, đẩy qua đẩy lại vẫn không mở được. Tô Lỗ Khắc đứng một bên kêu lên:

- Tô Phổ, thằng ngu ơi! đừng có vào .

Thế nhưng Tô Phổ nào có nghe lời ỷ

Lý Văn Tú thấy y si tình như thế, trong lòng xót xa, lớn tiếng nói:

- A Mạn chưa chết đâu .

Tô Phổ nghe thấy câu đó, đầu óc liền tỉnh lại ngay, quay qua hỏi:

- A Mạn chưa chết ư? Sao . .. sao ngươi biết?

Lý Văn Tú đáp:

- Trong mê cung không phải là ác qui ? mà là người .

Tô Phổ, Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố cùng cất tiếng hỏi lại:

- Rõ ràng là ác qui ?, sao lại là người ?

Lý Văn Tú đáp:

- Là người giả dạng đó. Y dùng một loại ám khí cực độc thật nhỏ phát xạ giết con ngựa và người thanh niên, vết thương không dễ gì nhìn thấy . Y dưới chân đi cà khêu, khoác áo trắng chùm người, thành thử đi trên sa mạc không có dấu chân, thân thể lại thật là cao, chạy lại nhanh.

Chỉ có hai câu nàng không nói ra, đó là: 'Ta biết người đó là ai vì ta nhận ra thủ pháp phóng ám khí của ỵ Trên con ngựa và người thanh niên kia, ta đã tìm ra dấu vết của ám khí”.

Nàng giải thích hợp tình hợp lý nhưng bọn Tô Lỗ Khắc vẫn chưa tin hẳn. Lúc này Kế lão cũng đã chạy đến, y chậm rãi nói:

- Ta biết ác qui ? này ghê gớm lắm, đừng ai vào mê cung làm gì để khỏi chết oan. Ta già cả rồi nói ra nhất định không sai đâu .

Tô Phổ đáp:

- Dù là ác qui ? hay là người, ta cũng nhất định vào . .. vào cứu A Mạn.

Y cũng mong như lời Lý Văn Tú nói, ác qui ? chẳng qua chỉ là người giả thành thì cũng còn chút hi vọng cứu được A Mạn. Y lại tới lắc chiếc vòng cửa, lần này mở ra được. Lý Văn Tú nói:

- để ta đi với ngươi .

Tô Phổ quay lại, lòng cảm kích khôn cùng nói:

- Lý anh hùng, người đừng vào làm chi, nguy hiểm lắm.

Lý Văn Tú nói:

- Không sao đâu, để ta theo ngươi, như thế không nguy hiểm.

Tô Phổ mắt rưng rưng lệ, nghẹn ngào nói:

- đa tạ, đạ tạ.

Lý Văn Tú nghĩ thầm: “Ngươi cảm ơn ta như thế chẳng qua cũng chỉ vì A Mạn”. Nàng quay lại nói với Kế lão:

- Kế gia gia, ông ở đây chờ cháu nhé.

Kế lão nói:

- Không đâu, ta cùng đi với ngươi, người . .. người đó ghê gớm lắm.

Lý Văn Tú nói:

- Ông già rồi, lại không biết võ công, ở bên ngoài chờ tốt hơn. Cháu không nguy hiểm gì đâu .

Kế lão đáp:

- Ngươi không biết đâu, nguy hiểm ghê gớm lắm. Ta muốn lo cho ngươi .

Lý Văn Tú không thể nào nói gì hơn, nghĩ thầm: “Ông làm sao lo cho tôi được? Có tôi phải lo cho ông thì có”. Năm người liền đốt đuốc theo con đường cũ tiến vào mê cung.


Năm người đi quanh co một hồi thật lâu, Tô Phổ vừa đi vừa gọi:

- A Mạn, A Mạn, em ở đâu ?

Thế nhưng trước sau không nghe thấy tiếng nào khác. Lý Văn Tú nghĩ thầm: “để ta dọa cho tên quái qui ? sợ một phen mới được”. Nàng bèn nói:

- Bọn mình tất cả kêu lên là đại đội nhân mã đang đến cứu người, không chừng khiến cho ác nhân sợ bỏ chạy đó.

Tô Lỗ Khắc, Xa Nhĩ Khố và Tô Phổ cùng theo kế đó lớn tiếng la lên:

- A Mạn, A Mạn, đừng có sợ, tất cả mọi người đến cứu ngươi đây .

Các điện đường trong mê cung đều trống không, tiếng bốn bề dội lại oang oang. đi một hồi nữa, bỗng nghe tiếng đàn bà kêu thét lên, giọng đúng là A Mạn. Tô Phổ vội theo âm thanh chạy đến, đẩy một cánh cửa, thấy A Mạn nằm co ở một góc phòng, hai tay bị trói quặt ra đằng sau . Hai người vừa mừng vừa sợ, cùng kêu lên. Tô Phổ chạy đến cởi dây trói, hỏi:

- Con ác qui ? đâu ?

A Mạn đáp:

- Y không phải là qui ?, mà là người . Y vừa mới ở đây, nghe thấy tiếng của các người, định ôm em bỏ chạy . Em cố hết sức dãy dụa, y nghe thấy đông người nên vội hốt hoảng chạy mất.

Tô Phổ thở phào một hơi, hỏi tiếp:

- Thế. .. thế người đó hình dáng ra sao ? Tại sao y lại bắt em đến đây ?

A Mạn đáp:

- Trên đường y bịt chặt mắt em, đến mê cung rồi tối đen nên không nhìn rõ tướng mạo y ra sao cả.

Tô Phổ quay lại nhìn Lý Văn Tú, ánh mắt đầy vẻ cảm kích. A Mạn nói với Xa Nhĩ Khố:

- Cha, người này nói tên y là Ngõa Nhĩ Lạp Tề, cha có biết. ..

Nàng nói chưa dứt câu, Xa Nhĩ Khố và Tô Lỗ Khắc cùng kêu lên:

- Ngõa Nhĩ Lạp Tề?

Hai người kêu lên như thế thật đã rõ ràng, không những họ biết Ngõa Nhĩ Lạp Tề mà còn biết rành là khác. Xa Nhĩ Khố đáp:

- Người đó là Ngõa Nhĩ Lạp Tề ư? Không thể được. Chính y nói y là Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Ngươi không nghe nhầm đấy chứ?

A Mạn nói:

- Y nói y có quen mẹ con.

Tô Lỗ Khắc nói:

- Thế thì đúng rồi, đúng là Ngõa Nhĩ Lạp Tề rồi .

Xa Nhĩ Khố lẩm bẩm nói:

- Y quen với mẹ ngươi ? Là Ngõa Nhĩ Lạp Tề? Vì cớ gì. .. cớ gì y lại biến thành ác qui ? trong mê cung?

A Mạn nói:

- Y không phải qui ?, y là người . Y nói từ lúc còn nhỏ đã yêu mẹ con, nhưng mẹ con lại có mắt không tròng, đi lấy cái thằng khùng là cha con... Ấy chết, cha ơi, cha đừng giận, cái tên đê tiện đó nói đó.

Tô Lỗ Khắc cười sằng sặc, nói:

- Ngõa Nhĩ Lạp Tề là thằng đê tiện, nhưng y nói đâu có sai, cha ngươi đúng là thằng khùng. ..

Xa Nhĩ Khố giơ quyền đấm ra, Tô Lỗ Khắc vừa cười vừa né tránh, nói tiếp:

- Ngõa Nhĩ Lạp Tề trước đây giành mẹ ngươi với cha ngươi, y bị thua . Y không phải là người tử tế gì, nửa đêm mang dao vào giết cha ngươi . Ngươi xem, bên mang tai y có cái sẹo, chính là do Ngõa Nhĩ Lạp Tề chém đó.

Mọi người nhìn Xa Nhĩ Khố, quả nhiên bên cạnh tai có một vết sẹo dài . Cái sẹo đó ai ai cũng đã thấy nhưng có điều không biết tại sao . A Mạn nắm tay cha, nhỏ nhẹ nói:

- Cha, lúc đó cha bị thương có nặng lắm không?

Xa Nhĩ Khố đáp:

- Cha ngươi tuy bị trúng ám toán của y, nhưng cũng đánh gục được y, đè được y xuống trói gô lại .

Y nói mấy câu đó, trong giọng có vẻ tự hào, nói tiếp:

- Hôm sau tộc trưởng họp mọi người lại, tuyên bố trục xuất tên vô lại đó ra khỏi bộ tộc, vĩnh viễn không cho quay về, nếu lén lút trở lại sẽ xử tử. Từ đó đến nay không còn thấy y đâu nữa, tên khốn kiếp đó ẩn nấp trong mê cung làm trò gì? Còn ngươi làm sao lại để cho y bắt được?

A Mạn nói:

- Hôm nay lúc trời vừa sáng, con vào rừng đi giải, ngờ đâu tên tồi bại đó nấp ở đằng sau, đột nhiên xông ra, bịt miệng con lại, ôm chạy thẳng lên đây . Y nói y không lấy được mẹ con thì bắt con thay thế. Con van xin y thả con về, nói mẹ con không thích y thì con cũng không thể nào thích y được. Y nói: “Ngươi thích ta cũng được mà không thích ta cũng không sao, nhưng ngươi là người của ta rồi . Bọn Cáp Tát Khắc nhát gan, không đứa nào dám vào mê cung cứu ngươi đâu”. Y nói thế không đúng, cha, Tô Lỗ Khắc bá bá, mọi người đều can đảm, lại còn Lý anh hùng, Tô Phổ, Kế gia gia ai cũng không ngại cực nhọc xông vào cứu con.

Xa Nhĩ Khố hậm hực nói:

- Y giết chết Lạc đà, Tang Tư Nhi, mình đuổi theo mau, bắt nó đem xử tử.

Lý Văn Tú vốn đã đoán ra kẻ giả làm qui ? kia là ai rồi, nào ngờ những gì nàng đoán lại sai bét cả, trong lòng ngầm xấu hổ đã nghĩ xấu cho người tốt, cũng may nàng chưa nói cho ai nghe, nghĩ thầm: “Làm sao gã Cáp Tát Khắc này lại biết ném kim độc? Ném kim thủ pháp lại đúng y như thế? Chẳng lẽ y cũng học từ sư phụ ta hay sao ?”.

Tô Lỗ Khắc biết được con ác qui ? chẳng qua chỉ là Ngõa Nhĩ Lạp Tề giả ra thì đâu còn sợ gì nữa . Huống chi họ cũng biết tên này võ công bình bình, nếu gặp phải làm gì chẳng tóm được? Xa Nhĩ Khố thì muốn báo thù giết học trò mình nên cầm đuốc giơ lên, đi trước mọi người .

Kế lão nắm vạt áo Lý Văn Tú nói nhỏ:

- đó là chuyện trong bộ tộc người Cáp Tát Khắc, bọn mình chẳng liên quan gì, đứng bên ngoài chờ họ cũng được.

Lý Văn Tú thấy giọng ông run run, quả là sợ hãi lắm, ôn tồn nói:

- Kế gia gia, ông ngồi ở trong sân này chờ cháu, có được không? Gã Cáp Tát Khắc xấu xa kia võ công ghê lắm, chỉ sợ bọn Tộ .. Lỗ Khắc đánh không lại, cháu phải giúp họ một taỵ

Kế lão thở dài nói:

- Thế thì mình cùng đi vậy .

Lý Văn Tú nở môt nụ cười hiền hòa với ông, nói:

- Chuyện này sẽ xong xuôi, ông đừng lo gì cả.

Kế lão đi song song với Lý Văn Tú nói:

- Chuyện này xong rồi, ta sẽ về Trung Nguyên. A Tú, ngươi có đi về cùng với ta chăng?

Lý Văn Tú thấy thật khó nghĩ, hình ảnh quê cũ đất Trung Nguyên, trong lòng nàng chỉ còn mờ mờ ảo ảo . Nàng đã sống nơi thảo nguyên này mười hai năm, chỉ yêu thích gió tuyết, cát bụi, với cánh đồng bao la ngút ngàn, những đàn cừu, đàn bò và tiếng chim thiên linh nửa đêm cất tiếng hót. ..

Kế lão thấy nàng không trả lời, nói tiếp:

- Bọn mình người Hán ở Trung Nguyên, so với nơi đây sướng hơn nhiều, mặc cũng đẹp, ăn cũng ngon. Kế gia gia của ngươi đã để dành đủ tiền, về cũng thoải mái . đất Trung Nguyên hoa lệ, so với nơi đây đẹp đẽ biết bao, sống một cuộc đời cho đáng sống.

Lý Văn Tú hỏi:

- Trung Nguyên đẹp như thế, sao đến bây giờ ông mới về?

Kế lão sững người, đi được mấy bước mới chậm rãi nói:

- Ta ở Trung Nguyên có một kẻ thù, đến đất Hồi Cương chẳng qua để tị nạn. Sau mấy chục năm, kẻ thù kia chắc đã chết rồi . A Tú, mình ở ngoài này chờ họ.

Lý Văn Tú nói:

- Không được, Kế gia gia, mình phải đi nhanh hơn đừng để cách xa họ nhiều quá.

Kế lão hừ hừ mấy tiếng, bước đi không nhanh hơn chút nào . Lý Văn Tú thấy ông ta già cả, không nỡ thúc giục. Kế lão nói tiếp:

- Về đến Trung Nguyên rồi, mình sẽ về Giang Nam. Mình sẽ mua một căn nhà, bốn bề trồng đầy đào hoa dương liễu, xen kẽ lẫn nhau . đến mùa xuân, hoa đào đỏ, dương liễu xanh, thêm chim én đen bay qua bay lại dưới tàn cây . A Tú, mình lại đào thêm một cái ao, nuôi toàn cá, màu vàng có, màu đỏ có, màu trắng có, ngươi thể nào cũng thích lắm. .. so với nơi đây thật hơn nhiều . ..

Lý Văn Tú chầm chậm lắc đầu, trong lòng lại nghĩ: “Dù Giang Nam có đẹp thế nào, ta cũng chỉ thích sống nơi đây thôi, có điều . .. chuyện này xong rồi, Tô Phổ sẽ kết hôn cùng A Mạn, lúc đó thể nào họ cũng làm đám cưới tưng bùng, đánh vật kéo co, chung quanh đống lửa hò hát. ..” Nàng ngẩng đầu lên nói:

- được rồi, Kế gia gia, bao giờ mình quay lại, ngày hôm sau mình lên đường về Trung Nguyên.

Mắt Kế lão đột nhiên sáng bừng lên, xem ra cực kỳ vui sướng, lớn tiếng nói:

- Hay lắm. Bao giờ mình quay lại, ngày hôm sau mình lên đường về Trung Nguyên.

Ngay lúc đó, Lý Văn Tú bỗng thấy thương gã Ngõa Nhĩ Lạp Tề kia . Y không lấy được người y thương yêu, lại còn bị đuổi ra khỏi bản tộc, sống đơn độc nơi mê cung. A Mạn đã mười tám tuổi rồi, y ở mê cung này chắc cũng phải hai chục năm? Có khi còn lâu hơn nữa .