Nhím Hoàng Kim
01-23-2011, 12:09 AM
http://img403.imageshack.us/img403/2708/452eu8.gif
Sự Quan Trọng Của Việc Giữ Giới Luật
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Thiền Đường L.A. , Mỹ Quốc
Ngày 13 tháng 7 , 1997 (Nguyên văn tiếng Âu Lạc)
Những người nào không muốn theo tôi tu hành thì cũng nên ăn chay giữ 5 giới để mai mốt trở lại làm người nữa . Năm giới đó tốt cho những ai trở lại làm người , còn nếu xuống khỏi năm giới đó thì làm thứ khác . Cũng như đến trường học vậy . Có tiểu học trung học . Cứ tiêu chuẩn nào thì mình học tiểu học , phải không ? tiêu chuẩn nào lên được trung học , tiêu chuẩn nào lên được đại học .
Còn những thần đồng , thì họ từ trung học nhảy lên đại học cũng được , tiểu học nhảy lên đại học cũng được . Đó là số ít thôi . Cũng như những người thành Phật vậy đó . Họ cũng còn trẻ tuổi , họ cũng tu bao nhiêu năm , nhưng họ thành Phật liền vì họ là thần đồng . Phật đồng . (Sư Phụ cười). Phật đồng chứ không phải là Phật gỗ . (Sư Phụ chơi chữ).
Thí dụ , theo bà Thanh Hải tu cực quá , ăn chay rồi ngồi thiền lâu quá , vậy thôi giữ ngũ giới cũng được . Nghĩa là không sát sanh , không nói dối , không lăng nhăng vợ chồng người ta , một vợ một chồng thôi , không uống rượu , cờ bạc , thì mai mốt sẽ trở lại làm người . Không phải tôi hăm dọa hay biểu giữ giới cho tôi . Đó là luật của trời đất . Nếu mình giữ giới được thì cho dù mình không có tu thành tiên thành Phật thì mình cũng trở lại làm người sống một cuộc sống vui vẻ , khỏe mạnh , ít đau khổ . Nếu mình không giữ được năm giới thì tiêu chuẩn của mình thấp hơn loài người nên mình làm loài khác , thí dụ như loài vật , loài ma , loài quỷ gì đó . Nó thấp hơn thế giới loài người một bậc . Còn nếu mình ở trên năm giới , lại có tu hành , giữ nhiều giới luật vi tế khác , thì thành Tiên thành Phật .
Thí dụ nhiều khi mình nghĩ rằng mình không ăn ngủ với người nào đó , không ngủ với người vợ người ta thì mình không phạm giới . Không phải vậy đâu . Mình nghĩ không thôi là cũng phạm giới rồi . Mình nhìn người ta không thôi là cũng phạm giới rồi . Nếu cố ý . Còn nếu không cố ý thì cũng đỡ . Nhưng không phải là không phạm . Cũng có nhưng mà nhẹ . Khi đã có gia đình và có con cái , nhưng vẫn cố ý dùng những lời quyến rũ người khác , hay liếc ngang liếc dọc người khác , đại khái vậy , là tâm mình thực sự không trong sạch , là mình đã phạm giới rồi . Từ trong ý tạo ra khẩu , khẩu ra thân . Nếu mình không có ý nghĩ thì sao mình nói ra được . Không có trong ý thì sao thân thể mình làm được . Thành ra phạm giới có ba cách . Cách vi tế là trong đầu óc của mình . Thô thiển chút nữa là hành động của mình . Và khi chúng ta thêm lời nói nữa là rồi , chấm dứt . Cho nên lúc nào mình cũng phải cẩn thận . Nếu muốn trở lại làm người thì phải giữ năm giới cho rõ ràng .
Tôi không nói là không được nắm tay nắm chân ai , không hôn hít người nào đó nghĩa không có phạm giới . Vẫn phạm như thường , nếu mình có ý nghĩ , đi đâu liếc dòm người này người kia hoài , là cũng phạm giới như thường . Tại mình tập những thói quen không tốt .
Ý Nghĩ Chúng Ta Được Ghi Lại Trong Các Tế Bào Của Thân Thể
Đầu óc tự động theo con đường đó và cứ đi hoài , rồi mình khó mà kéo nó trở lại . Bất cứ đầu óc nghĩ như thế nào thì thân thể mình sẽ theo chiều hướng đó . Tại các tế bào của mình ghi lại những gì đầu óc mình muốn . Nó ghi lại những gì đầu óc mình chú ý . Nó nằm ở trong những nhiễm thể của mình , trong các tế bào của mình , trong cơ cấu của thân thể mình . Rồi càng ngày nó càng tích tụ và khó xóa bỏ nó đi được .
Thành ra quí vị thấy người nào uống rượu thì khó bỏ . Càng uống càng khó bỏ . Người nào hút thuốc quen rồi , nó cứ đòi hỏi hoài . Nó ghi lại rồi : Ủa , sao bữa nay không có gì hết vậy ? Mỗi ngày nó ghi vô bao nhiêu miligram nicotine , sao bữa nay không có gì hết vậy ? Rồi nó đòi hỏi , thành thói quen . Cũng như đàn ông đàn bà mà lộn xộn đó , cũng quen đi , quen cái tánh không đứng đắn , lẳng lơ , quyến rũ .
Tự nhiên thân thể mình cứ đòi hỏi như vậy . Đôi khi chất chứa quá nhiều , cả thân thể mình , các tế bào của mình cứ đòi hỏi như vậy đó , đầu óc mình lúc đó yếu đuối , không chống lại được nữa . Thành cứ vậy cứ sa ngã xuống con đường đó hoài . Càng sa ngã càng bị kéo xuống . Đến khi nặng quá , chúng ta không thể đứng dậy nổi nữa . Rồi phải trở lại thôi . Phải trở lại làm kiếp người để mà thỏa mãn sự mong ước của mình . Cho tới chừng nào mà bị đánh lên đập xuống , vùi dập không chịu được nữa mới sáng mắt ra , mới ngán , mới đứng lên được . Cũng lâu lắm , cũng mấy trăm năm .
Chúng Ta Phải Tự Huấn Luyện Để Cảnh Tỉnh Ngay
Thành ra khi nào đầu óc mình xui khiến mình làm những chuyện đó mình phải cảnh tỉnh lấy mình ; chúng ta phải cảnh giác liền và niệm năm Hồng Danh ngay lập tức . Niệm năm Hồng Danh liền để kéo mình về chánh đạo , thì nó hết ngay . Còn như mình cứ chìu theo đầu óc của mình làm cái này cái kia thì mình đọa lạc xuống luôn . Dẫu có tu hành cũng uổng công . Chúng ta mỗi ngày chỉ ngồi có hai tiếng , mà chưa chắc ngồi đã đủ . Vậy mà cả ngày cứ kéo lôi mình với những ý tưởng như vậy thì dĩ nhiên là đi xuống . Nó kéo mình 21 hay 22 tiếng , mà mình kéo nó chỉ có hai tiếng , hai tiếng rưỡi . Mà trong hai tiếng rưỡi đó còn gục lên gục xuống , thì đâu có đủ đâu . Hai tiếng rưỡi là để cho mình tập lần đời sống thanh sạch , tập chưa đủ mà nó kéo cả đám xuống . Cho nên , chúng ta không thể bắt kịp .
Chúng ta cũng ra ngoài nhiều khi ăn uống cẩu thả , bậy bạ . Thấy gì giống món chay cũng ăn đại . Khi mình chưa sạch sẽ thì ăn gì mình cũng không biết . Khi đến trình độ thanh sạch , mình ăn chút gì là biết ngay , bụng mình phản ứng , lát nữa mình cũng nôn mửa ra hoặc là khó chịu trong người , là mình biết bữa đó mình ăn không trong sạch . Hoặc tối ngồi thiền có những cảnh giới gì kinh khủng hoặc thấp kém thì mình biết . Hoặc Sư Phụ bên trong sẽ tới cho biết chúng ta đã ăn phải thứ không trong sạch trong ngày . Thí dụ vậy .
Nhưng mà trường hợp thấy được Sư Phụ bên trong cũng là ở trình độ cao rồi . Nếu không , làm sao Ngài có thể tới và nói cho chúng ta biết nếu chúng ta không thể thấy Ngài . Mình đứng đó nhưng không nghe được gì cả . Lúc nào vị thầy cũng ở bên mình , mình đâu nghe gì đâu . Thật ra Sư Phụ lúc nào cũng ở với mình 24/24 , nhưng vì mình mù và điếc nên không nghe gì hết . Mình chỉ nghe được những chuyện tầm bạy tầm bạ của đầu óc mình thôi . Chứ nếu ai cũng nghe được tiếng nói của Sư Phụ bên trong thì không có ai phạm giới , không có ai sa ngã cả .
Tôi đã cho mọi người một cơ hội để tự mình phấn đấu lấy chính mình . Nếu tôi mà chọn ra thì không được bao nhiêu người ngồi đây đâu . Ngay cả những người tu hành cao khi đi ra ngoài cũng bị ảnh hưởng bởi người khác , những từ trường xung quanh nữa . Đủ thứ hết chứ đâu phải tu hành là dễ đâu . Đã không dễ mà còn rước họa cho mình nữa thì thôi . Trời Phật cũng bó tay . Chứ không phải mình phạm giới rồi ai ghét bỏ gì mình . Không phải . Tự mình hạ đẳng cấp của mình xuống rồi mai mốt mình phải tự kéo mình lên . Cũng như học trò đi học không siêng năng , phá phách trong trường này kia , thì thế nào cũng ở lại lớp , hoặc bị đuổi . Khi nào chán rồi mới trở vô học lại . Mình phải trở lại từ đầu , mình phải chứng minh với thầy cô biết là mình bây giờ ngoan rồi .
Quí vị tự lo liệu nhá . Rán ăn chay giữ giới . Đôi khi nếu tu hành đàng hoàng , mình lỡ ăn chút mặn là biết liền . Về nhà mọc mụn tùm lum . Còn không , tối ngủ ma tới kéo chân kéo cẳng . Hoặc ngồi thiền thấy cảnh giới tối hù . Còn không thì bệnh , đau bụng đau đầu , đủ thứ hết . Còn không nữa tự nhiên ghét Sư Phụ quá trời . (Sư Phụ cười) . Thiệt đó , quí vị về hỏi mấy người mà rớt đi . Tôi nói cho quý vị biết 99% là ăn nhầm thức ăn hoặc là phạm giới . Từ từ như vậy là bỏ tôi luôn . Tai hại là vì đi nghịch đường , nên càng đi thì càng xa . Dù là chúng ta không bỏ nhau , nhưng làm sao hai người , một người đi Nam , một người đi Bắc có thể gặp nhau được nữa ?
Đừng nói bỏ tôi làm chi , tự mình tách ra thôi . Hai từ trường khác nhau thì không thể nào ưa nhau được . Nói rằng "đồng thanh tương ứng". Nếu họ đi con đường khác của mình đi , thì trước sau gì họ cũng bỏ mình . Thành ra những người bỏ tôi , thật ra họ không bỏ tôi , họ bỏ họ . Họ bỏ cái lý tưởng của họ , họ bỏ lời thề của họ , họ bỏ con đường danh dự , con đường đẹp đẽ mà họ đã chọn khi xưa , mà đi theo con đường tối tăm , con đường mù mịt khác . Con đường không có tương lai .
Sự Quan Trọng Của Việc Giữ Giới Luật
Thanh Hải Vô Thượng Sư khai thị tại Thiền Đường L.A. , Mỹ Quốc
Ngày 13 tháng 7 , 1997 (Nguyên văn tiếng Âu Lạc)
Những người nào không muốn theo tôi tu hành thì cũng nên ăn chay giữ 5 giới để mai mốt trở lại làm người nữa . Năm giới đó tốt cho những ai trở lại làm người , còn nếu xuống khỏi năm giới đó thì làm thứ khác . Cũng như đến trường học vậy . Có tiểu học trung học . Cứ tiêu chuẩn nào thì mình học tiểu học , phải không ? tiêu chuẩn nào lên được trung học , tiêu chuẩn nào lên được đại học .
Còn những thần đồng , thì họ từ trung học nhảy lên đại học cũng được , tiểu học nhảy lên đại học cũng được . Đó là số ít thôi . Cũng như những người thành Phật vậy đó . Họ cũng còn trẻ tuổi , họ cũng tu bao nhiêu năm , nhưng họ thành Phật liền vì họ là thần đồng . Phật đồng . (Sư Phụ cười). Phật đồng chứ không phải là Phật gỗ . (Sư Phụ chơi chữ).
Thí dụ , theo bà Thanh Hải tu cực quá , ăn chay rồi ngồi thiền lâu quá , vậy thôi giữ ngũ giới cũng được . Nghĩa là không sát sanh , không nói dối , không lăng nhăng vợ chồng người ta , một vợ một chồng thôi , không uống rượu , cờ bạc , thì mai mốt sẽ trở lại làm người . Không phải tôi hăm dọa hay biểu giữ giới cho tôi . Đó là luật của trời đất . Nếu mình giữ giới được thì cho dù mình không có tu thành tiên thành Phật thì mình cũng trở lại làm người sống một cuộc sống vui vẻ , khỏe mạnh , ít đau khổ . Nếu mình không giữ được năm giới thì tiêu chuẩn của mình thấp hơn loài người nên mình làm loài khác , thí dụ như loài vật , loài ma , loài quỷ gì đó . Nó thấp hơn thế giới loài người một bậc . Còn nếu mình ở trên năm giới , lại có tu hành , giữ nhiều giới luật vi tế khác , thì thành Tiên thành Phật .
Thí dụ nhiều khi mình nghĩ rằng mình không ăn ngủ với người nào đó , không ngủ với người vợ người ta thì mình không phạm giới . Không phải vậy đâu . Mình nghĩ không thôi là cũng phạm giới rồi . Mình nhìn người ta không thôi là cũng phạm giới rồi . Nếu cố ý . Còn nếu không cố ý thì cũng đỡ . Nhưng không phải là không phạm . Cũng có nhưng mà nhẹ . Khi đã có gia đình và có con cái , nhưng vẫn cố ý dùng những lời quyến rũ người khác , hay liếc ngang liếc dọc người khác , đại khái vậy , là tâm mình thực sự không trong sạch , là mình đã phạm giới rồi . Từ trong ý tạo ra khẩu , khẩu ra thân . Nếu mình không có ý nghĩ thì sao mình nói ra được . Không có trong ý thì sao thân thể mình làm được . Thành ra phạm giới có ba cách . Cách vi tế là trong đầu óc của mình . Thô thiển chút nữa là hành động của mình . Và khi chúng ta thêm lời nói nữa là rồi , chấm dứt . Cho nên lúc nào mình cũng phải cẩn thận . Nếu muốn trở lại làm người thì phải giữ năm giới cho rõ ràng .
Tôi không nói là không được nắm tay nắm chân ai , không hôn hít người nào đó nghĩa không có phạm giới . Vẫn phạm như thường , nếu mình có ý nghĩ , đi đâu liếc dòm người này người kia hoài , là cũng phạm giới như thường . Tại mình tập những thói quen không tốt .
Ý Nghĩ Chúng Ta Được Ghi Lại Trong Các Tế Bào Của Thân Thể
Đầu óc tự động theo con đường đó và cứ đi hoài , rồi mình khó mà kéo nó trở lại . Bất cứ đầu óc nghĩ như thế nào thì thân thể mình sẽ theo chiều hướng đó . Tại các tế bào của mình ghi lại những gì đầu óc mình muốn . Nó ghi lại những gì đầu óc mình chú ý . Nó nằm ở trong những nhiễm thể của mình , trong các tế bào của mình , trong cơ cấu của thân thể mình . Rồi càng ngày nó càng tích tụ và khó xóa bỏ nó đi được .
Thành ra quí vị thấy người nào uống rượu thì khó bỏ . Càng uống càng khó bỏ . Người nào hút thuốc quen rồi , nó cứ đòi hỏi hoài . Nó ghi lại rồi : Ủa , sao bữa nay không có gì hết vậy ? Mỗi ngày nó ghi vô bao nhiêu miligram nicotine , sao bữa nay không có gì hết vậy ? Rồi nó đòi hỏi , thành thói quen . Cũng như đàn ông đàn bà mà lộn xộn đó , cũng quen đi , quen cái tánh không đứng đắn , lẳng lơ , quyến rũ .
Tự nhiên thân thể mình cứ đòi hỏi như vậy . Đôi khi chất chứa quá nhiều , cả thân thể mình , các tế bào của mình cứ đòi hỏi như vậy đó , đầu óc mình lúc đó yếu đuối , không chống lại được nữa . Thành cứ vậy cứ sa ngã xuống con đường đó hoài . Càng sa ngã càng bị kéo xuống . Đến khi nặng quá , chúng ta không thể đứng dậy nổi nữa . Rồi phải trở lại thôi . Phải trở lại làm kiếp người để mà thỏa mãn sự mong ước của mình . Cho tới chừng nào mà bị đánh lên đập xuống , vùi dập không chịu được nữa mới sáng mắt ra , mới ngán , mới đứng lên được . Cũng lâu lắm , cũng mấy trăm năm .
Chúng Ta Phải Tự Huấn Luyện Để Cảnh Tỉnh Ngay
Thành ra khi nào đầu óc mình xui khiến mình làm những chuyện đó mình phải cảnh tỉnh lấy mình ; chúng ta phải cảnh giác liền và niệm năm Hồng Danh ngay lập tức . Niệm năm Hồng Danh liền để kéo mình về chánh đạo , thì nó hết ngay . Còn như mình cứ chìu theo đầu óc của mình làm cái này cái kia thì mình đọa lạc xuống luôn . Dẫu có tu hành cũng uổng công . Chúng ta mỗi ngày chỉ ngồi có hai tiếng , mà chưa chắc ngồi đã đủ . Vậy mà cả ngày cứ kéo lôi mình với những ý tưởng như vậy thì dĩ nhiên là đi xuống . Nó kéo mình 21 hay 22 tiếng , mà mình kéo nó chỉ có hai tiếng , hai tiếng rưỡi . Mà trong hai tiếng rưỡi đó còn gục lên gục xuống , thì đâu có đủ đâu . Hai tiếng rưỡi là để cho mình tập lần đời sống thanh sạch , tập chưa đủ mà nó kéo cả đám xuống . Cho nên , chúng ta không thể bắt kịp .
Chúng ta cũng ra ngoài nhiều khi ăn uống cẩu thả , bậy bạ . Thấy gì giống món chay cũng ăn đại . Khi mình chưa sạch sẽ thì ăn gì mình cũng không biết . Khi đến trình độ thanh sạch , mình ăn chút gì là biết ngay , bụng mình phản ứng , lát nữa mình cũng nôn mửa ra hoặc là khó chịu trong người , là mình biết bữa đó mình ăn không trong sạch . Hoặc tối ngồi thiền có những cảnh giới gì kinh khủng hoặc thấp kém thì mình biết . Hoặc Sư Phụ bên trong sẽ tới cho biết chúng ta đã ăn phải thứ không trong sạch trong ngày . Thí dụ vậy .
Nhưng mà trường hợp thấy được Sư Phụ bên trong cũng là ở trình độ cao rồi . Nếu không , làm sao Ngài có thể tới và nói cho chúng ta biết nếu chúng ta không thể thấy Ngài . Mình đứng đó nhưng không nghe được gì cả . Lúc nào vị thầy cũng ở bên mình , mình đâu nghe gì đâu . Thật ra Sư Phụ lúc nào cũng ở với mình 24/24 , nhưng vì mình mù và điếc nên không nghe gì hết . Mình chỉ nghe được những chuyện tầm bạy tầm bạ của đầu óc mình thôi . Chứ nếu ai cũng nghe được tiếng nói của Sư Phụ bên trong thì không có ai phạm giới , không có ai sa ngã cả .
Tôi đã cho mọi người một cơ hội để tự mình phấn đấu lấy chính mình . Nếu tôi mà chọn ra thì không được bao nhiêu người ngồi đây đâu . Ngay cả những người tu hành cao khi đi ra ngoài cũng bị ảnh hưởng bởi người khác , những từ trường xung quanh nữa . Đủ thứ hết chứ đâu phải tu hành là dễ đâu . Đã không dễ mà còn rước họa cho mình nữa thì thôi . Trời Phật cũng bó tay . Chứ không phải mình phạm giới rồi ai ghét bỏ gì mình . Không phải . Tự mình hạ đẳng cấp của mình xuống rồi mai mốt mình phải tự kéo mình lên . Cũng như học trò đi học không siêng năng , phá phách trong trường này kia , thì thế nào cũng ở lại lớp , hoặc bị đuổi . Khi nào chán rồi mới trở vô học lại . Mình phải trở lại từ đầu , mình phải chứng minh với thầy cô biết là mình bây giờ ngoan rồi .
Quí vị tự lo liệu nhá . Rán ăn chay giữ giới . Đôi khi nếu tu hành đàng hoàng , mình lỡ ăn chút mặn là biết liền . Về nhà mọc mụn tùm lum . Còn không , tối ngủ ma tới kéo chân kéo cẳng . Hoặc ngồi thiền thấy cảnh giới tối hù . Còn không thì bệnh , đau bụng đau đầu , đủ thứ hết . Còn không nữa tự nhiên ghét Sư Phụ quá trời . (Sư Phụ cười) . Thiệt đó , quí vị về hỏi mấy người mà rớt đi . Tôi nói cho quý vị biết 99% là ăn nhầm thức ăn hoặc là phạm giới . Từ từ như vậy là bỏ tôi luôn . Tai hại là vì đi nghịch đường , nên càng đi thì càng xa . Dù là chúng ta không bỏ nhau , nhưng làm sao hai người , một người đi Nam , một người đi Bắc có thể gặp nhau được nữa ?
Đừng nói bỏ tôi làm chi , tự mình tách ra thôi . Hai từ trường khác nhau thì không thể nào ưa nhau được . Nói rằng "đồng thanh tương ứng". Nếu họ đi con đường khác của mình đi , thì trước sau gì họ cũng bỏ mình . Thành ra những người bỏ tôi , thật ra họ không bỏ tôi , họ bỏ họ . Họ bỏ cái lý tưởng của họ , họ bỏ lời thề của họ , họ bỏ con đường danh dự , con đường đẹp đẽ mà họ đã chọn khi xưa , mà đi theo con đường tối tăm , con đường mù mịt khác . Con đường không có tương lai .